Công ty truyền thông Thanh Nhã.

Từ sau khi cơn sốt săn vé diễn ra, hầu hết các văn phòng đều đang tăng cường kiểm tra wed của nhà họ Lãnh. Như thường lệ, nếu sắp tới nhà họ tổ chức sự kiện thì mùng năm của tháng ấy sẽ đăng thông báo lên wed rằng bao từng này từng này xuất cho báo chí tới.

Hiện tại đã là tám giờ tối ngày mùng bốn tháng mười, chỉ còn vài tiếng nữa sẽ sang ngày mùng năm. Đúng mười hai giờ tròn, nhân viên kĩ thuật bên đó sẽ đăng thông báo lên trang wed và mở đường link săn vé.

Chử Thế Anh là nhân viên trong truyền thông Thanh Nhã, tuy cô chỉ mới mười tám nhưng sức lực lại hơn người khác rất nhiều. Vừa mới vào làm có vài tháng, cô đã ẵm chọn chiếc ghế nhân viên chính thức. Lần này sếp tổng giao nhiệm vụ, nếu ai săn được vé vàng vào cổng nhà họ Lãnh, lập tức được thăng chức lên làm trưởng phòng.

Phần thưởng trước mắt, ai ai cũng mơ ước, chiếc ghế trưởng phòng đã bỏ trống mấy tuần liên tiếp. Trưởng phòng cũ bị sa thải vì lợi dụng chức vị mà không hoàn thành công việc, chiếc ghế ấy bỗng dưng vô chủ, sếp tổng không thăng chức cho người khác ngay mà để trống đến tận bây giờ.

Thế Anh đang cố gắng giải quyết nốt công việc để lát nữa tập trung săn vé vàng, đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng chuông điện thoại, cô liếc mắt qua nhìn màn hình đang phát sáng, dãy số quen thuộc hiện lên, cô vươn tay cầm lấy, gạt qua một bên đưa lên tai.

"Alo"

"Tan làm chưa?"

Đầu dây bên kia là Lạc Lạc, bạn thân nhất của cô từ năm học cấp hai tới giờ.

"Chưa, sao thế?"

"Bao giờ tan?"

"Hôm nay không tan làm, tớ còn có việc phải hoàn thành nên tối nay sẽ tăng ca tới sáng mai."

Lạc Lạc bỗng dưng im lặng làm cô tưởng cô nàng đó đã cúp máy, Thế Anh nheo mắt nhìn vào màn hình máy tính. Lúc sau Lạc Lạc mới chịu lên tiếng.

"Cậu đang săn vé vàng ư?"

"Ừm."

"Vậy, vậy cậu làm việc đi. Tớ cúp đây."

"Lạc Lạc, cậu sao thế?"

Tít tít..

Lời nói của cô vừa dứt ra, Lạc Lạc đã cúp máy trước khi cô định nói câu đó. Dạo này Lạc Lạc có chút kì lạ, hay gọi điện tới hỏi xem cô tan làm chưa. Nếu tan rồi thì bảo cô đi chơi cùng còn nếu chưa tan thì bảo cô làm việc tiếp, trong giờ nghỉ trưa khi đang thiu thiu ngủ thì bỗng dưng Lạc Lạc gọi tới hỏi thăm cô ăn uống gì chưa. Bảo chưa ăn cô nàng sẽ mau chóng bảo cô mau mau ăn cái gì đó, bảo ăn rồi sẽ hỏi xem nó có ngon không, ăn ở quán nào, lần sau dẫn cô ấy tới quán đó ăn thử.

Tất cả đều có vẻ là bình thường, nhưng Thế Anh lại cảm thấy Lạc Lạc có chút gì đó sai sai. Lúc trước Lạc Lạc sẽ chẳng bao giờ gọi điện cho cô nhiều tại cô nàng tiếc tiền điện thoại, phí gọi điện lại vô cùng cao, cô ấy không trả nổi nên thường gọi bằng wechat hoặc nhắn tin. Mấy tháng gần đây, Lạc Lạc bỗng dưng hay gọi điện tới cho cô, còn hay chủ động qua nhà cô chơi và ngủ lại.

Thế Anh dạo này hay xem mấy bộ phim Hàn, gần nhất là bộ "Marry my husband"- Cô đi mà cưới chồng tôi. Từ lúc Lạc Lạc thay đổi, cốt truyện bộ phim đó như thể gắn liền với não bộ của cô. Ngày nào cũng suy nghĩ tới mấy chuyện vốn dĩ không nên có.

Thế Anh có một người bạn trai lớn hơn cô hai tuổi, anh tên Mạt Khoa. Cô tình cờ gặp anh vào buổi tối trời đông giá rét, lúc ấy cô đang làm việc tại cửa hàng tiện lợi, Mạt Khoa đi vào mua đồ giống như các khách hàng khác. Thanh toán đồ xong, anh đi tới chỗ ngồi dàng cho khách ở phía đối diện quầy thanh toán, ngồi được nửa tiếng đồng hồ anh mới đứng dậy đi tới hỏi thăm cô rồi tiện xin phương thức liên lạc.

Thế Anh cảm thấy người này cũng ổn, dáng vẻ lại không tồi, gương mặt có chút điển trai, tuy không phải gu cô nhưng dù sao cũng là một lựa chọn không quá tồi tệ. Thế Anh mỉm cười gật đầu đồng ý, cô đưa máy qua quét mã QR Weibo của anh, hai người mau chóng có weibo của nhau. Từ đó dần dần nhắn tin, tìm hiểu lẫn nhau, khoảng hai tháng sau hai người mới chính thức hẹn hò. Người đầu tiên biết chính là Lạc Lạc, cô ấy vui vẻ chúc mừng Thế Anh ríu rít. Lại còn suy nghĩ xa vời chúc phúc cho cô nếu sau này hai người kết hôn.

Dòng suy nghĩ dài của Thế Anh đột nhiên cắt ngang, cô không muốn bản thân nảy sinh mấy cái suy nghĩ xấu về Lạc Lạc như thế. Lạc Lạc là bạn thân nhất của cô. Năm cấp hai, ai ai cũng xa lánh cô, không ai chịu làm quen hay nói chuyện. Chỉ bởi vì cô là học sinh mới, gia thế lại không bằng nửa cái móng chân của bọn họ nên cô mới trở thành đối tượng thích hợp cho chuyện bắt nạt.

Lúc ấy khi bị bọn hò dày vò, lâu dần tâm lý bị tổn hại nhiều, bao lần suy nghĩ đến chuyện kết thúc nhưng cô lại không dám làm. Năm đó chỉ duy nhất Lạc Lạc đứng dậy chạy tới bảo vệ cô bình an, có Lạc Lạc chống đỡ, giúp cô thoát khỏi vòng vây của sự tiêu cực. Từ đó có Lạc Lạc bên cạnh, không ai dám đến gần ức hiếp cô thêm lần nào.

"Lạc Lạc, tớ rất tin tưởng cậu, thật sự rất tin tưởng cậu."



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play