Cha Bàn Nha đang mặt mày hớn hở thu tiền, mọi người thấy Bàn Nha về, đều chỉ tay vào Bàn Nha nói: “Cô nương, sao ngươi có thể lừa gạt như vậy! đã nói trước là không lấy tiền, ngươi làm như vậy giống như xem chúng ta là hạng người muốn chiếm tiện nghi của nhà ngươi vậy”.
Bàn Nha sắc mặt tái nhợt, lại nhìn thấy nương mình ngồi khóc dưới đất , Thang thị đang cười nham hiểm với mình, như thể bà ta đang xem một trò hay, ý định ban đầu của Bàn Nha là để thu hút khách nhân, nhưng cha của nàng lại là một người thiển cận, lập tức đắc tội với tất cả khách nhân, về sau nàng làm sao mà buôn bán được?

Bàn Nha lập tức xù lông lên chạy tới nắm lấy cánh tay của Cha nàng nói: "Ông làm gì vậy! Chúng ta đã thống nhất là không thu tiền rồi, sao ông có thể thu tiền của mọi người!" vừa nói nàng vừa muốn đưa tay cướp túi tiền của ông ta.

Cha của Bàn Nha là kiểu người khinh yếu sợ mạnh, khi thấy Bàn Nha định cướp túi tiền của mình, ông ta trở tay tát vào mặt Bàn Nha và chửi: "nha đầu chết tiệt kia, sao dám trái lời lão tử! Ta đánh chết ngươi!"

Mắt thấy ông ta vung tay tát mình, Bàn Nha trợn mắt, cố nén ý định tránh né, liền nhận một cái tát thật mạnh.

Khuôn mặt vốn đã mập mạp của nàng lập tức sưng lên, hai mắt đỏ lên, lệ quay vòng vòng.

Cha Bàn Nha nhìn thấy Bàn Nha không dám né tránh cũng không dám phản kháng, càng là đắc ý túm tóc Bàn Nha, hung hăng đạp vào bụng nàng mấy cước, vốn vóc dáng của nàng cao, nếu nàng muốn chống cự ông ta dễ như trở bàn tay, nhưng có rất nhiều người đang nhìn, để tồn tại nàng không muốn bị buộc cho cái tội "bất hiếu".

.

Thế là Bàn Nha không có tránh thoát, mà là uốn éo người, tránh điểm yếu ở bụng, dùng cái mông dày thịt chịu mấy đá, kỳ thật cũng không đau mấy.

Sau đó Bàn Nha khóc lóc thảm thiết, quỳ xuống đất, làm như sắp bị đánh chết.

Nàng khóc nức nở nói: “Cha a, con bị oan! Mọi người ơi, ta bị oan a " !"

Sau đó, Cha Bàn Nha chưa kịp nói thì Bàn Nha đã òa khóc, trung khí mười phần oang oang nói: “Cha thường nói với con rằng làm người phải có lương tâm và phải biết cảm ơn.

Nhà ta nghèo, bình thường nhờ có mọi người trong thôn tiếp tế.

Năm ta 4 tuổi, thu hoạch không tốt, ta đói mà khóc không ngừng, Lưu bá cách vách thấy vậy thì mỗi ngày đều chia cơm thừa của nhà hắn cho ta ăn, nếu không ta đã sớm chết đói, ta biết nhà Lưu bá cũng không có bao nhiêu lương thực thì lấy đâu ra cơm thừa, là Lưu bá cắn răng chừa lại phần lương thực của hắn cho ta, phần lương thực đó đã cứu một mạng nhỏ này của ta a”
Bàn Nha lau nước mắt nhìn Lưu bá, quỳ lạy xuống đất, kêu lên: " Lưu bá, Bàn Nha ta sẽ không bao giờ quên lòng tốt của người!"

Lưu bá thấy Bàn Nha còn nhớ chuyện hồi còn bé, không khỏi cảm động: “Nha đầu, đừng nhắc đến, chúng ta đều là hàng xóm láng giềng, chỉ là một miếng ăn thôi, ta cũng không thể trơ mắt nhìn ngươi chết đói!"

Rồi ông lại khóc: “Năm sáu tuổi, khi đang làm ruộng, ta bị rắn độc cắn.

Nhà nghèo đến nỗi không mua được thuốc, may mà Vương Bá ở đầu thôn xem bệnh cho ta không thu tiền còn cho ta dược liệu, lúc này mới nhặt về được một mạng.”

Sau đó ông ấy dập đầu với Vương Bá.

Vương Bá vốn là Lão đại phu, khi còn trẻ đã thi đỗ Tú tài, rất có uy vọng trong thôn: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp.

tiểu nha đầu cháu có tấm lòng này là tốt rồi."

Bàn Nha lại khóc: “Ta còn nhớ mùa đông năm đó ta run cầm cập vì lạnh, đại tẩu Trương Gia cho ta một chiếc áo bông để mặc.

Năm đó hạt giống của nhà ta bị mốc, Lưu đại ca đem hạt giống cho nhà chúng ta mượn…"

Bàn Nha đếm trên đầu ngón tay những người đã từng giúp đỡ, cứu trợ nhà nàng.

Nhà Bàn Nha nghèo khó, dân làng chất phác, có vô số việc cần phải nhờ giúp đỡ.

Một số người trong số họ tràn đầy cảm xúc sau màn diễn thuyết của nàng , nhiều người còn cảm động rơi nước mắt.

Cuối cùng, Bàn Nha quay lại nhìn Trương Nhị: “Không phải Cha đã nói rằng chúng ta phải nhớ đến những người đã giúp đỡ mình sao? Cuối cùng thì nhà chúng ta cũng có chút lương thực nên con nghĩ nên làm gì đó thật ngon để cảm tạ mọi người.

Nhà chúng ta không có nhiều lương thựuc nên con chỉ lấy ra được một ít, cho mỗi người nếm một chút đồ ăn ngon, dù ít nhưng đó cũng là một mảnh tâm ý của nhà ta.

Cha, người nói cho con biết, Con đã làm gì sai sao? Nếu không có mọi người thì cả nhà chúng ta có còn sống đến ngày hôm nay sao? Cha, ta còn mặt mũi nào mà đi thu tiền mọi người?”

"Khuê nữ tốt, con khó có tấm lòng như vậy.

Chúng ta đều là hàng xóm, cùng thôn với nhau cả, không cần khách khí như vậy..

Trương Nhị, ngươi cũng thế, có một nữ nhi hiểu biết và hiếu thảo như vậy, ngươi còn gây chuyện cái gì…” Mọi người nghe Bàn Nha nói, trong lòng thấy cảm động, lau nước mắt, dường như Trương Nhị thành người không hiểu chuyện rồi, nếu hắn thu tiền liền trở thành Bạch Nhãn Lang không còn nhớ ân nhân của mình.

.

Bàn Nha nói có bằng chứng, có lý lẽ, xem ra nếu thật sự thu tiền, hắn sẽ là Bạch Nhãn Lang bị vạn người khinh thường.

.

Bàn Nha nhìn Trương Nhị, trong mắt hiện lên một tia khinh thường: Ngươi cho các bộ phim cung đấu, gia đấu, hậu cung hí ở hiện đại đều vô ích sao.

Khổ nhục kế, ai mà không biết? Cùng ta đấu, ngươi còn quá non!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play