Tứ thúc đầu đội mũ chỏm, mặc áo vải đen in nổi chỉ vàng sậm, nhìn Bàn Nhà đi ra, cười nói: “Nghe nói cháu gái của ta mấy ngày trước bị bệnh.

Tứ thúc muốn đến thăm ngươi , nhưng nào biết được Tứ thẩm ngươi cũng cảm thấy không khỏe.

Tứ thúc vẫn luôn nghĩ đến ngươi, không phải sao, ta có chút thời gian liền tới gặp ngươi đây."
Bàn Nha mỉm cười nhìn Tứ thúc, cha Bàn Nha mặc áo khoác rách rưới, đầu đội chiếc mũ da thú rách rưới, ngồi bên chiếc bàn gỗ nhìn tờ khế ước Tứ thúc mang đến.
Cha Bàn Nha không biết một chữ, mẹ Bàn Nha cũng không biết một chữ, Bàn Nha từ nhỏ chưa từng đến trường, nhìn thấy chữ này cả nhà đều mù mờ.
Tứ thúc mỉm cười vỗ vai cha Bàn Nha nói: "Nhị ca, là huynh đệ, ta có thể lừa huynh không? Chỉ cần ấn dấu vân tay vào đây là xong”

Rồi nói với mẹ Bàn Nha: "Nhị tẩu, phiền ngươi lấy khế ước đất ra đây, ta phải chép lại cho Trương đại bá xem.”
Cha Bàn Nha cau mày, ho hai tiếng rồi gật đầu, mẹ Bàn Nha đáp lại, quay người đi vào phòng sau lấy giấy tờ đất.
“Nương, đợi đã!” Bàn Nha nhìn Tứ thúc vẻ mặt bất an, bước tới cầm khế ước thuê đất lên.
Tứ thúc nhìn thấy nàng cầm tờ giấy, khinh thường nói: "Bàn Nha, ngươi không biết chữ, có đọc cũng vô dụng."
Bàn Nha cau mày nhìn dòng chữ trên tờ giấy, tuy nàng không biết viết chữ Hán phồn thể nhưng cơ bản nàng cũng biết, đây là loại khế ước thuê đất gì a? Đơn giản chỉ là khế ước chuyển nhượng đất mà thôi! nếu cha nàng ấn dấu vân tay lên đó thì mấy mẫu ruộng cằn của nhà nàng sẽ thành ruộng nhà tứ thúc!
Bàn Nha bỗng nổi giận, cha mẹ Bàn Nha sức yếu, sắp phải uống gió Tây Bắc mà sống rồi, người thân lại chạy tới muốn bỏ đá xuống giếng, nào có thân huynh đệ nào lại hố ca ca mình như vậy!
Bàn Nha cũng không khách khí, cười lạnh nói với Tứ thúc: “Ta nói Tứ thúc là quý nhân bận việc, vô sự không đăng tam bảo Sao người lại có thời gian đến cái nơi tồi tàn này như thế của chúng ta? Hóa ra là chồn chúc tết gà, không có ý tốt!”
Tứ thúc ngơ ngác một lát, cháu gái của hắn bình thường ít nói, chẳng lẽ là uống nhầm thuốc? Chẳng lẽ mới sốt một cơn đã đốt cháy não rồi sao?
Nhưng Bàn Nha dù sao cũng là một cô nương mười bốn, mười lăm tuổi, Tứ thúc không hề coi trọng nàng chút nào, còn tát nàng một cái rồi quát lên: “Ai Nha, Bàn Nha ngươi đang nói cái gì vậy, Tại sao lại dám nói chuyện trưởng bối như vậy? ngươi bị quỷ ám à? Nhị tẩu, Bàn Nha vô lễ như vậy, các ngươi liền mặc kệ sao."
Bình thường, khi Tứ thúc mắng Bàn Nha như vậy, Bàn Nha sẽ sợ đến mức run rẩy, lùi sang một bên, thậm chí rắm cũng không dám phóng, nhưng điều Tứ thúc không biết là Bàn Nha trước mặt mình đã không giống như trước là một cái bánh bao lớn, nhu nhược, vô năng, hèn nhát và bất tài.
Vỏ bánh bao của chúng ta không hề thay đổi, nhưng nhân bên trong đã biến thành nhân ớt cay! Người đàn ông trước mặt nàng không phải là Tứ thúc của nữ đầu bếp của chúng ta.

Với nàng, hắn là ai vậy? hắn là một kẻ nói dối vô liêm sỉ , hắn ta còn tự xem mình là trưởng bối , phi phi phi!
Bàn Nha đập tờ khế xuống bàn nói: "Trưởng bối sao? Còn dám tự nhận mình là Trưởng bối.

Nhìn việc ngươi đã làm, còn có mặt mũi bước vào nhà ta , còn biết Cha ta thân là nhị ca của ngươi? Khi gia gia qua đời, chưa kể ngươi đã chiếm giữ những mẫu đất màu mỡ nhất.

Bây giờ, ngươi cũng muốn chiếm những mẫu đất mẫu đất cằn của nhà ta ? Đây nào phải khế ước thuê đất? , đây rõ ràng khế ước ngươi tự viết yêu cầu cha ta chuyển nhượng đất cho ngươi! ngươi ức hiếp cha mẹ ta không biết chữ lừa họ ấn dấu vân tay.

Nếu ấn dấu vân tay, đất của nhà ta sẽ trở thành của ngươi, Ngươi như vậy thật hèn hạ và vô liêm sỉ, ta nhổ vào!"
Thủ đoạn của Tứ thúc bị Bàn Nha vạch trần, mặt đỏ bừng.
Mẹ Bàn Nha không thể tin được nhìn Bàn Nha và nói: " Bàn Nha, con nói thật à? Hắn định chiếm đất của nhà chúng ta thật à?"
Bàn Nha chỉ vào mảnh giấy nói: "Giấy trắng mực đen, viết rõ ràng! Không có đất thì nhà chúng ta làm sao sống được? Chúng ta đều sẽ chết đói! Hắn chỉ muốn bức tử cả nhà chúng ta !"
Mặc dù Tứ thúc không hiểu làm sao mà Bàn Nha mù chữ có thể nhìn thấu kế hoạch tỉ mỉ của mình, hắn nhìn khế ước kia thầm nghĩ không tốt, đây là bằng chứng phạm tội.
Tứ thúc đang định giật lấy tờ giấy, nhưng Bàn Nha tinh mắt, nhanh tay, cất tờ giấy vào tay trước rồi nói với Tứ thúc: “Lão già xảo quyệt, ngươi còn muốn tiêu hủy chứng cứ sao? ta cho ngươi biết, ngày mai ta sẽ cầm tờ giấy này đến nhà trưởng thôn, tố cáo ngươi mời hương thân đến phân xử !, Nhìn xem, ngươi Trương Lão Tứ làm sao lừa dối chính ca ca ruột của mình như thế nào! Cha mẹ ta sức khỏe không tốt, uống thuốc quanh năm nhà rất nghèo, Nhà ngươi khá giả, đồ ăn không thiếu.

Vậy mà ngươi lại tham lam đến mức muốn chiếm đoạt tài sản duy nhất của nhà ta.

Ngươi nói, lương tâm của ngươi có phai đã bị chó ăn rồi không ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play