1.
“Hàn Triêu Vũ, chị thích anh ta tới vậy sao? Thích đến mức tôi chỉ vừa xoá nốt ruồi này, chị đã muốn tự tử? Còn... Giống hệt cách anh ta chết?”
Vì cứu một đứa trẻ không cẩn thận rơi xuống nước, tôi nhảy xuống, nhưng sau khi đưa người bạn nhỏ đó lên bờ, tôi vốn đã sợ nước còn bị kiệt sức, nếu không phải Giang Nhất Bạch cứu tôi lên, có lẽ tôi đã chết.
Nhíu mày, tôi dịu giọng nói: “Giang Nhất Bạch, nói chuyện cho đàng hoàng, tôi là bề trên của cậu đấy.”
Cậu ta như bị kích nổ: “Chị là bề trên nào của tôi, chị dâu hả?”
Tôi nhìn cậu ta đầy kỳ quái: “Chẳng lẽ không phải?”
Tôi biết cậu ta khó chịu khi vô cớ bị tôi áp trên một vai vế, nhưng cũng đã hai năm, sớm phải quen rồi.
Cậu ta đột nhiên ép sát lại, đối diện với khuôn mặt bỗng phóng đại, hai mắt tôi hơi mở to.
Cậu ta nghiến răng nghiến lợi:
“Chị dâu chị dâu chị dâu, mấy năm nay, tôi đã gọi đủ rồi! Chị biết rõ tôi...”
Lời nói của Giang Nhất Bạch bị tiếng mở cửa cắt ngang.
“Nhất Bạch, cậu đang làm gì với người tôi yêu vậy?”
Chúng tôi đồng thời nhìn về phía người tới, Giang Nhất Bạch khó chịu “chậc” một tiếng, tránh xa tôi, tôi ngơ ngác tại chỗ.
Bởi vì người nọ thật sự quá giống Giang Nhất Bạch, ngoài việc khoé mắt anh có một nốt ruồi.
Nốt ruồi đó, Giang Nhất Bạch vốn dĩ cũng có, nhưng đã xoá đi.
Giọng tôi hơi run: “Dịch Thanh Trần?”
Anh ôn hòa mỉm cười, gật đầu.
Từng chuyện trước kia hiện lên trước mắt tôi như “đèn kéo quân*”, cuối cùng gom thành một câu:
*Còn gọi là đèn cù, có đặc điểm khi thắp nến thì những hình ảnh được thiết kế bên trong sẽ hiện ra trên mặt đèn giống như rối bóng và xoay vòng theo cùng một chiều liên tục không dừng lại.
“Mợ nó, mình chết chắc rồi.”
Tất cả mọi người biết tôi và Dịch Thanh Trần yêu nhau thật lòng, nhưng có ai ngờ thật ra chúng tôi chẳng quen biết chứ?
2.
Chuyện này nói ra thì rất dài, ba năm trước đây, tôi thức tỉnh.
Bất hạnh là tôi thức tỉnh vào lúc đang hai mặt nhìn nhau với nam chính trên giường.
Tôi xuyên qua thành nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết, nhưng xuyên vào thai nhi, dần dần khi lớn lên, tôi lãng quên những ký ức trước năm ba tuổi và cả ký ức kiếp trước, bây giờ mới bỗng nhớ lại.
Trong tiểu thuyết “tôi” là nữ phụ ác độc, vì vinh hoa phú quý mà bò lên giường nam chính, thậm chí còn không ngại hạ dược cậu ta.
Từ đó về sau lý trí Giang Nhất Bạch cảm thấy chán ghét tất cả phụ nữ, cho đến khi nữ chính xuất hiện, cô ấy là thiên mệnh của cậu ta, liều thuốc duy nhất của cậu ta, từ từ chữa khỏi cho nam chính.
Mà kết cục cuối cùng của tôi tất nhiên là rất thê thảm, đừng nói vinh hoa phú quý, cả mạng cũng mất.
Suy nghĩ một hồi, tôi giả vờ đang say rượu, quỳ một chân xuống bên cạnh cậu ta, hai tay ôm mặt cậu ta.
Trông thấy khuôn mặt Giang Nhất Bạch hiện lên vẻ ghét bỏ, mày nhăn lại, tôi bèn nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, hôn lên nốt ruồi nơi khóe mắt cậu ta:
“Rời đi nhiều năm như vậy mới vào giấc mơ của em một lần, anh nhẫn tâm quá.”
“Chẳng phải đã nói sẽ không bỏ em lại một mình sao? Đồ lừa đảo.”
“Dịch Thanh Trần, đồ lừa đảo.”
Làm lơ ánh mắt kinh ngạc của cậu ta, tôi nằm lên ngực cậu ta, nước mắt theo gò má chảy dài, rơi xuống bên cạnh cổ cậu ta.
“Nếu giấc mơ này mãi mãi không tỉnh lại thì thật tốt, em cứ nằm như vậy, không làm gì cả, vậy nên...”
Cả người cậu ta cứng đờ, nhưng tôi đang “say rượu” vẫn không nhận ra, giọng nói tôi dần nhỏ xuống: “Ở đây lâu hơn một chút nhé, Dịch Thanh Trần.”
Uống rượu vào nên cảm giác hơi buồn ngủ, tôi không hề có chút gánh nặng tâm lý nào mà thiếp đi.