Việt Chinh nâng tà áo dài bước đến trước cửa lớp đã thấy cảnh Ý Lan cầm sổ đầu bài đánh liên tục vào vai cậu bạn bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ. Từ cái hôm bị kẹt đầu đến bây giờ dường như ngày nào cậu bạn cũng bị Ý Lan cằn nhằn và đưa vào tầm ngắm của những trận đòn một cách rất... hợp lý. Không biết cậu bạn lại phát ngôn thiếu muối như nào lại bị Ý Lan đưa tay véo tai răn đe, sau khi bị ăn đòn còn phải đứng một bên cầm sổ đầu bài quạt cho lớp trưởng hạ hoả và liên tục xin lỗi.

Việt Chinh khẽ cười, nhỏ nhận ra những năm tháng tưởng chừng chẳng có gánh nặng nào trên đôi vai nhưng có đến hàng ngàn lời khó nói được cất giấu sau những trò đùa và tiếng cười giòn tan kia. Có lẽ niềm an ủi dưới mái trường này là thứ tình cảm đơn thuần chúng nó dành cho nhau, đôi khi nghịch ngợm ngốc nghếch, đôi khi hờn dỗi vu vơ. Từ 10A1 lên 11A1 chỉ có cái Tâm là chưa được chúng nó vỗ về khi những ngày tháng đầu tiên ấy chưa ai học được cách sẻ chia chân thành.

"Việt Chinh?"

Việt Chinh giật mình thoát khỏi hình ảnh những ngày đầu vào lớp Mười, cậu bạn bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ vừa mới bị một trận đòn từ Ý Lan đang đứng trước mặt nhỏ hoang mang hỏi: "Sao như người mất hồn thế?"

Cả Ý Lan cũng lại gần nhìn Việt Chinh, mới sáng nhỏ lớp phó đã lơ lửng ở phương trời nào rồi.

"Hôm nào tụi mình tìm cái Tâm nhé?"

Có lẽ mấy ngày gần đây Việt Chinh nghĩ về cái Tâm nhiều, cảm xúc nhỏ dành cho Tâm dồn nén một cách đặc biệt rồi bỗng chốc vỡ tan khi gọi tên Tâm thành tiếng, nên khi vừa dứt lời mắt nhỏ đã đỏ bừng long lanh đầy nước, hốc mũi cũng cay xè.

Nghe Việt Chinh hỏi đến Tâm cả lớp đang ồn ào tự nhiên lắng tiếng lại, thấy Việt Chinh gần khóc mấy đứa con gái cũng nhanh chóng bị ảnh hưởng tâm trạng, đứa nọ nhìn đứa kia mắt cũng đỏ bừng. Ừ nhỉ, cái Tâm đã đi lâu lắm rồi.

Cả lớp không hẹn mà đồng loạt nhìn về phía bàn học trống ngay hàng đầu, kết thúc năm lớp Mười lên lớp Mười Một tụi nó đều ngồi ở vị trí cũ, nên chỗ trống duy nhất trong lớp vẫn là chỗ ngồi cạnh Việt Chinh, sĩ số vẫn luôn được Ý Lan để 29/30, vắng 1.

Không biết cái Tâm bây giờ đã ổn chưa.

Sáng sớm Việt Chinh nói muốn tìm cái Tâm thì ngay buổi chiều đã có mấy đứa tụ tập trước công viên bắt đầu hành trình này. Nhóm nhỏ có Ý Lan, Việt Chinh, thủ quỹ, và cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ. Những đứa còn lại trong lớp do bận các tiết học thêm nên chẳng thể đi theo. Tụi nó biết việc này cũng không thể nào ngày một ngày hai là tìm được cái Tâm nên đứa nào rảnh thì cứ bắt đầu trước.

Trời mưa phùn bay bay, đám nhỏ đứng sát vào nhau che chung một chiếc ô, thở ngắn thở dài đầy bế tắc. Nói là đi tìm và thật sự đi tìm, nhưng tụi nó không biết bắt đầu từ đâu. Nhà cái Tâm chuyển đi quá đột ngột, mọi thông tin liên lạc và mạng xã hội cái Tâm đều thay đổi và khóa rồi, tụi nó chẳng biết mò mẫm kiểu gì.

Trong lúc đám A1 ngẩn ngơ nhìn nhau thì trong chiếc xe buýt sắp tới trạm dừng Trí đã lắc đầu bất lực khi thấy một tụ đứng dưới một chiếc ô.

Lúc ra về Việt Chinh có thầm thì nói với cậu về chuyện tìm cái Tâm, cũng đã lập một nhóm nhỏ đi tìm trước, nghe đến cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ cũng có mặt Trí đã hơi nghi ngờ về chất lượng của đội này. Vì buổi chiều Trí có một buổi học online với giáo viên ôn thi Hoá nên Việt Chinh bảo với cậu rằng nhỏ đi cùng các bạn là được, buổi đầu tiên cũng không hy vọng gì nhiều. Nhưng Trí lại có cảm giác không hy vọng với đội đi tìm hơn so với việc không hy vọng tìm cái được cái Tâm, nên cũng tranh thủ giải nhanh đề mà đi. Và đúng như cậu nghĩ, chẳng biết cái đội này tụ họp bao lâu rồi mà vẫn chưa xuất phát.

"Mọi người cứ đứng thế hả?" Xuống xe buýt, Trí bước lại gần nhóm người hỏi.

Cả đám A1 nhìn về phía Trí đang bước lại gần, cậu lớp phó A2 một tay cầm ô che cho bản thân, tay còn lại cầm thêm một chiếc ô khác và mấy bộ áo mưa tiện dụng. Trí ăn mặc rất đơn giản, quần tây đen với áo sơ mi màu nhạt, khoác ngoài chiếc áo kaki đậm màu hơn, tóc như Việt Chinh hay nhận xét là giống Harry Potter trong phần Harry Potter và tên tù nhân ngục Azkaban, từ trên xuống dưới đều giản dị nhưng lại đẹp trai và nổi bật đến mức người đi đường cũng phải ngoái lại nhìn một chút.

Việt Chinh thụ động chen chúc dưới chiếc ô chung với mấy đứa cùng lớp nhìn đến ngẩn ngơ. Hình như bạn trai mình ngày càng đẹp trai hơn thì phải.

"Bạn sang đây đứng này." Trí bước lại gần nhìn Việt Chinh rồi gọi bạn nhỏ đến bên cạnh mình.

Việt Chinh chưa thoát khỏi cơ mê, chẳng động đậy gì, nhỏ thủ quỹ thấy thế đành đẩy Việt Chinh về phía Trí, cậu cũng đưa tay đón lấy Việt Chinh vào lòng mình. Ba đứa dưới tán ô nhìn thấy cảnh này thì chậc lưỡi chửi trong lòng: "Trời m*! Đâu có phải quay MV dưới mưa đâu hai cái đứa này!"

Trí đón Việt Chinh đứng ngay ngắn rồi đưa cho nhỏ một chiếc áo mưa, sau đó cũng chia những chiếc áo mưa còn lại cho ba người trước mặt và chiếc ô dự phòng.

"Ba người thì không che hết được đâu, chia ra đi." Trí nhắc. "Áo mưa thì đợi đoạn nào phải đi bộ nhiều thì mặc vào tránh gió tạt ướt người."

Thủ quỹ và Ý Lan nhận lấy chiếc ô của Trí đi chung, còn cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ có riêng một cái. Chuẩn bị đâu vào đó tụi nó mới nhận ra rõ ràng là lớp A1 tìm thành viên A1, nhưng tự nhiên lớp phó A2 lại như một trưởng nhóm chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa hơn tụi nó rất nhiều lần.

"Mọi người tính đi đâu trước?" Trí hỏi khi mọi thứ đã sẵn sàng dưới cơn mưa phùn.

"..."

Trí thở dài, cậu cũng chẳng mong gì ngay từ đầu rồi. Ý Lan thông minh đấy, nhưng cô bạn lớp trưởng này cũng như Việt Chinh một vài phần, phải có thời gian mới vạch ra kế hoạch được, đùng một cái phải bắt đầu thì não sẽ chết lâm sàng. Việt Chinh thì quá cảm tính, bạn nhỏ của cậu hoàn toàn không có phương hướng chính xác, còn thủ quỹ và cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ thì...

"Đến nhà Tâm trước đi." Trí lên tiếng.

"Nhà bạn ấy đã rao bán rồi." Thủ quỹ vội nói, "Có mấy lần mình chạy qua thì thấy đã để bảng rao bán rồi."

"Rao bán thôi chứ chưa có người mua mà, đến hỏi hàng xóm xung quanh xem sao." Trí vẫn giữ ý nghĩ của mình.

Cả đám A1 nghĩ thấy cũng có lý, tụi nó lục đục đón chuyến buýt đến nhà cái Tâm.

Từ trạm dừng xe vào nhà cái Tâm phải đi bộ một đoạn khá xa, gió và mưa khiến tụi nó lạnh run vội vàng choàng chiếc áo mưa Trí đã đưa trước đó. Năm đứa kéo nhau đến căn nhà nhỏ trong hẻm, bảng rao bán nhà được đóng đinh sơ sài trên chiếc cây trước nhà.

Trí nhìn căn nhà đã khoá kín cửa, lại nhìn ra con đường nhỏ dẫn vào đây, một lúc sau cậu mới nói: "Bán nhà nhưng không để số điện thoại liên lạc trên bảng rao bán, cũng không đặt bảng ngoài đường chính thì ai biết mà mua? Chắc chắn là chỉ treo cho có thôi."

Đám A1 nhìn nhau rồi mới để ý những lời Trí nói, lúc này cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ cũng lại gần cầm ổ khoá ngay cửa lên xem, "Ổ khóa cũng không có vết hằn rỉ sét gì hết."

Để chắc chắn suy nghĩ của mình cả đám kéo nhau sang nhà kế bên hỏi chuyện. Cô hàng xóm ôm đứa nhỏ thấy đám trẻ mặc áo mưa trông khá chật vật hỏi chuyện nhà bên cũng nhiệt tình nói những gì mình biết:

"Nhà bên ấy chuyển đi chắc cũng gần năm rồi, nhưng hai vợ chồng lâu lâu vẫn về lúc đêm khuya và tránh hàng xóm lắm tại vẫn còn ruộng đất quanh đây, dần mọi người cũng không hỏi thăm nữa."

"Thế cô có thấy Tâm không ạ?" Việt Chinh hỏi thêm.

"Bé Tâm ấy hả? Từ lúc chuyển đi tới giờ cô không thấy con bé nữa. Mấy đứa là bạn của con bé à? Ôi số con bé cũng khổ, học giỏi lại chăm chỉ mà có thằng em trai không ra gì, mà hai vợ chồng nhà ấy cứ chăm cho thằng con trai thôi, la mắng con bé hoài. Nhớ năm con bé thi đậu vào trường điểm mọi người quanh đây đều mừng cho mà hai vợ chồng kia vẫn mắng này kia. Ngày nào hẻm này cũng nghe tiếng mắng chửi cả, thời đại nào rồi trọng nam khinh nữ..."

Bầu trời xám xịt, cơn mưa phùn vẫn lất phất kéo dài cùng những cơn gió lạnh ôm chặt lấy đám trẻ. Năm đứa cao thấp đứng lặng thinh chờ chuyến buýt trở về nhà, trong lòng nặng trịch như những đám mây trên đầu.

"Ba mẹ mọi người có hay mắng chửi gì không?" Thủ quỹ nhìn ra màn mưa hỏi nhỏ.

"Rất nghiêm khắc nhưng mà không có nặng lời." Ý Lan trả lời.

"Mẹ mình chỉ mắng khi mình không dọn phòng và thức khuya chơi game thôi." Cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ nói khẽ.

Thủ quỹ thở dài, lẩm nhẩm trong miệng: "Thế năm ngoái cái Tâm t.ự.t.tử là vì áp lực từ gia đình đúng không?"

Việt Chinh siết chặt tay mình nhớ lại cảnh trong bệnh viên, mấp mấy môi lên tiếng: "Bạn ấy áp lực chuyện học hành, chuyện gia đình, cả chuyện tương lai, bạn ấy cảm thấy không ai có thể hiểu những gì bạn ấy đang chịu đựng nên như thế."

"Có một lần duy nhất cái Tâm trải lòng chuyện áp lực vì nghĩ đến tương lai nên muốn rút khỏi đội cổ vũ, nhưng sau đó lại hoạt bát như thường, mình nghĩ bạn ấy đã ổn rồi. Cái Tâm không nói làm sao biết để thấu hiểu và chia sẻ hay an ủi đây..." Thủ quỹ nhớ lại chuyện năm lớp Mười nghẹn ngào nói.

Ý Lan đưa tay tự ôm lấy bản thân tránh mấy cơn gió trả lời thủ quỹ: "Bởi vì hoàn cảnh chúng ta khác nhau, bạn ấy sợ mọi người không hiểu. Hoặc bạn ấy sợ cảm giác khi tâm sự về những điều yếu đuối nhưng nhận lại đánh giá rằng đấy là những điều chẳng có gì đáng nói. Đâu ai thấy nhẹ lòng khi mình than vãn đi học mệt quá đi thôi, và người khác nói rằng "ai mà chẳng mệt, tôi còn phải thế này thế nọ mà còn chưa than", đúng không? Ít nhiều thì chúng ta đều có suy nghĩ mình cũng trải qua những chuyện như thế và mình thấy nó không quan trọng như người ta, đó là vấn đề trong tâm sự với nhau đấy."

Cả đám lại chìm trong im lặng.

"Tìm cái Tâm ở đâu đây nhỉ?" Thủ quỹ hỏi, nghe chuyện từ cô hàng xóm và mấy lời từ Ý Lan với Việt Chinh bây giờ nhỏ chỉ muốn ôm cái Tâm một cái thật chặt thôi.

Trí vẫn im lặng bây giờ mới lên tiếng: "Ba mẹ bạn ấy thường xuyên trở về nghĩa là cũng chẳng chuyển đi xa, nếu bạn ấy vẫn ở với ba mẹ thì khả năng bạn ấy học ở các trường trong khu vực thôi. Nếu bạn ấy quyết định không ở với ba mẹ thì đã rời đi nơi khác thật xa rồi."

"Tin là bạn ấy sẽ đi học mấy trường gần đây đi, chứ mới bao nhiêu tuổi mà một thân một mình rời đi nơi khác chứ." Cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ nói, "Có thời gian rảnh mình sẽ canh trước mấy trường quanh đây tìm xem thử, nhất định cũng sẽ... á! Ý Lan..."

Mưa và gió khiến đám trẻ lạnh run nhưng Ý Lan cảm thấy đầu mình lại nổi lửa vì suy nghĩ của cậu bạn đứng kế bên mình, nhỏ chẳng chịu nổi mà đá vào chân cậu một cái thật mạnh.

"Thời đại công nghệ mà làm như thời kì đồ đá thế? Không biết mò Facebook tìm thông tin để đỡ tốn thời gian trước khi tìm thủ công à?"

Cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ ngẩn tò te quên cả cơn đau ở chân.

Ừ phải nhỉ.

Đám trẻ một hai câu nói qua nói lại chuyến buýt về nhà cũng đến, tụi nó gập ô và cởi áo mưa nối đuôi nhau bước lên xe. Trí là người lên đầu tiên, chân cậu vừa đặt lên khoang xe mắt đã thấy nhiều khuôn mặt khá quen thuộc, cậu chợt dừng lại ngăn đám bạn sau lưng mình: "Đừng lên."

Bốn đứa phía sau ngơ ngác không hiểu gì.

"Nhanh đi mấy đứa ơi!" Bác tài thấy đám nhóc lề mề mãi không lên xe thì vội giục, giọng bác tài thu hút toàn bộ ánh nhìn người đang có mặt trong khoang xe nhìn về phía cửa, mà hơn một nửa là đám người đánh nhau với Trí ở quán game hôm nọ trong đồng phục học sinh của trường nào đó.

Đám người nhận ra Trí rất nhanh, cả bọn không hẹn mà vội đứng dậy bước nhanh về cửa. Trí như sóc xoay người cao giọng nói với đám bạn: "Chạy!"

Thấy Trí vội vã nhảy khỏi xe với khuôn mặt nghiêm túc, cả đám chẳng dám hỏi gì nhiều hay ngẩn ngơ thắc mắc, tụi nó theo lời Trí dốc hết sức chạy về phía trước. Chỉ một đoạn chưa xa đã nghe thấy đằng sau tiếng ồn ào hét lên bảo tụi nó không được chạy.

"Đừng ngoảnh đầu lại, chạy nhanh lên!" Sợ mọi người theo phản xạ quay đầu nhìn, Trí vừa chạy vừa nhắc.

Trí và cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ người cao chân dài chạy nhanh hơn ba bạn nữ rất nhiều, nhưng trong tình huống này cả hai rất ăn ý chạy sau lưng để đảm bảo an toàn cho ba đứa. May mắn đoạn đường từ trạm xe chạy ra phía đông dân cư không xa, cả nhóm tấp nhanh vào một quán đông người rồi vòng vèo quán này sang quán nọ, chỉ một chốc tụi nó từ trong nhìn thấy đám thanh niên thở hổn hển đưa mắt tìm kiếm ngay giữa đường. Trời vẫn mưa và ở nơi đông người nên đám người kia chỉ đi lên đi xuống vài vòng rồi bỏ đi.

Lúc này ba đứa con gái mới thả lỏng người ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, đứa nào cũng ướt nhẹp, mặt mũi trắng bệch.

"Mọi người ổn không?" Cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ cũng thở lấy thở để cúi người quan tâm hỏi ba bạn nữ.

Đáp lại cậu là những cái gật đầu đầy miễn cưỡng. Mãi một lúc sau, khi đã ổn định được hơi thở của mình thủ quỹ mới hỏi: "Sao lại chạy thế? Đám người kia là ai?"

Hôm đánh nhau ở tiệm internet Việt Chinh và Ý Lan đứng ở ngoài nên không biết mặt những người kia, chỉ có Trí và cậu bạn A1 còn nhớ mặt một vài thằng. Cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ kể sơ qua chuyện đánh nhau rồi bị ghi thù, thủ quỹ khoa trương há to mồm không nói thành lời, Ý Lan và Việt Chinh nhìn hai cậu bạn trước mặt lo lắng hỏi: "Bị ghi thù thế này mãi sao? Lỡ không may lại gặp nhưng không chạy được thì sao?"

"Không có gì đâu, dần tụi nó sẽ quên thôi, đám người nghiện game như thế chẳng mấy chốc sẽ bị những thứ trong game tẩy sạch trí nhớ." Trí trả lời chắc nịch. "Để mình gọi xe về." Nói rồi cậu lấy điện thoại đặt xe cho cả nhóm.

Việt Chinh đã mệt đến mức chẳng còn sức để nghĩ nhiều, nhỏ ôm đầu gối tựa đầu vào chân Trí.

"Lạnh hả?" Đặt xong chuyến xe Trí ngồi xổm xuống nắm lấy tay Việt Chinh hỏi nhỏ, bàn tay cậu lạnh ngắt, tay Việt Chinh cũng chẳng có chút hơi ấm nào.

Việt Chinh gật đầu, khi nãy còn thấy nóng vì chạy một đoạn đường, nhưng bây giờ mọi thứ đã đâu vào đấy nhỏ mới bắt đầu thấy từng cơn lạnh xâm nhập vào da vì quần áo đều ướt nhẹp. Cả Ý Lan lẫn thủ quỹ cũng trong tình trạng tương tự, ba đứa run cầm cập, thủ quỹ còn hắt xì vài lần, nước mũi thi nhau mà chảy.

Trí vẫn siết chặt tay Việt Chinh nhìn ba người một lượt, cậu tính bảo cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ đi mua cái gì đó nóng cho bạn nữ nhưng vừa quay sang đã thấy cậu bạn co người ngồi sát với Ý Lan, môi cũng dần tái đi.

Trí: "..."

Trí thả tay Việt Chinh đi đến một quán nước uống gần đó mua vài ly trà nóng, lúc trở lại xe cậu đặt cũng vừa đến. Mấy đứa trẻ uống một ngụm nước sưởi ấm lại cả người rồi lần lượt ngồi vào xe, Việt Chinh chậm chạm giữ lấy tay Trí đứng dậy nhận lấy ly nước cuối cùng trong tay cậu, hơi nóng truyền vào da khiến nhỏ tỉnh táo hơn. Lúc chuẩn bị cúi người ngồi vào xe Việt Chinh chợt khựng lại vì một người vừa lạ vừa quen đang đứng ngay quán nước Trí vừa mua.

"Việt Chinh?" Trí khẽ gọi.

"Mình thấy mẹ cái Tâm."

Ba người đã ngồi trong xe nghe thấy liền vội vàng bước ra khỏi xe, cách tụi nó không xa, người phụ nữ mà Việt Chinh chắc chắn là mẹ Tâm đang đứng mua một ly nước gừng nóng, cạnh bà ấy là cậu thanh niên vẫn còn mặc đồng phục trường học nhưng đã ướt nhèm. Trí nheo mắt nhìn kĩ, cậu nhận ra cậu thanh niên kia cũng là người mình từng gặp trong tiệm internet, cũng là người trong đám đã rượt cả nhóm mới vừa nãy.

Mắt thấy mẹ cái Tâm đã mua nước và rời đi cùng cậu thanh niên, Việt Chinh vội vàng chạy khỏi tán ô Trí đang che cho mình gọi người, Ý Lan và thủ quỹ cũng chạy theo sau.

"Cô ơi!" Việt Chinh bắt lấy cánh tay mẹ cái Tâm, người phụ nữ ấy giật mình quay lại, ngạc nhiên nhìn ba cô bé đứng trước mặt mình.

"Cô ơi, tụi con là bạn cùng lớp của Tâm năm lớp Mười, cô ơi tụi con gặp Tâm được không ạ?" Việt Chinh vẫn cầm chặt tay người phụ nữ ấy, ánh mắt cùng giọng nói đều mang vẻ vang nài.

Cả mẹ cái Tâm lẫn thanh niên đứng bên cạnh đều kinh ngạc trong giây lát, sau đó người phụ nữ giãy tay mình khỏi Việt Chinh, lạnh lùng trả lời: "Nó bỏ nhà đi lâu rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play