Nghỉ hè, Trí hẹn Việt Chinh đi chơi.
"Hôm nay con đi đâu đấy?"
"Con... đi học phụ đạo cùng với một số bạn, học Hoá ấy ạ." Việt Chinh lúng túng trả lời, lại còn không quên cầm cuốn sách Hoá lên phụ hoạ. Nhỏ đã liệu được chuyện ba mẹ sẽ hỏi đi đâu, trước khi ra khỏi phòng còn mang theo cả sách vở như thường ngày.
"Đến nhà người ta nhớ ý tứ một chút nhé!"
"Vâng ạ, con biết rồi."
Việt Chinh thở phào chạy biến, cảm giác này như là yêu đương vụng trộm? Việt Chinh vội lắc đầu, nào có ai yêu đương vụng trộm chứ. Dắt chiếc xe đạp ra khỏi cổng, Việt Chinh lại bị ba mình gọi ngược lại. Ông đứng tựa vào chiếc cổng trắng, mặt nghiêm túc hỏi:
"Đi hẹn hò với thằng nhóc à?"
Việt Chinh nuốt xuống một ngụm nước bọt chối: "Con đi học cùng bạn ạ."
Ba Việt Chinh cười ha ha, vẻ mặt tỏ rõ ý rằng – cái gì ba cũng biết, cho con một cơ hội nói thật.
Việt Chinh: "..."
"Như nào? Ba có cấm cản cái gì đâu. Chỉ cần hai đứa cùng nhau tiến bộ là được, thời buổi này rồi ba cũng có cổ hủ đâu."
"Bọn con chỉ đi trà sữa thôi." Việt Chinh lí nhí đáp.
"Đi đâu không được." Ba Việt Chinh thoải mái nói, nhưng ông lại vội nghiêm túc chậc lưỡi, "À không, đừng có mà đi nhà nghỉ nhé."
Cả người Việt Chinh như bị nhúng vào nồi nước sôi, nhỏ trợn tròn mắt gắt: "Ba!"
"Cái gì chứ? Ba nhắc nhở chẳng thừa. Con đã 17 tuổi rồi, con phải biết đến mấy cái này để còn tự bảo vệ bản thân. Cho dù con có tin tưởng thằng nhóc đến mức nào con cũng cần có kiến thức và tỉnh táo. Tuổi trẻ yêu đương nồng nhiệt củi khô dễ bốc cháy rồi bỏ lỡ nhiều thứ trong tương lai lắm, ba nghiêm túc đấy."
"Ba! Con biết phải như thế nào mà! Ba vào nhà đi, con đi đây!" Việt Chinh lên xe chạy biến, để lại sau lưng tiếng dặn dò về sớm.
Việt Chinh gặp Trí ở trạm xe gần đó, từ xa nhìn thấy dáng cao cao xuất hiện trong tầm mắt, nhớ lại lời ba mình vừa nói hai má và đôi tai của Việt Chinh lại đỏ ửng. Từ lúc bắt đầu mối quan hệ này Việt Chinh chưa hề nghĩ đến chuyện cả hai sẽ đi một cách xa như thế. Nhỏ nghiêm túc như Trí từng đảm bảo sẽ nghiêm túc với mối quan hệ này, nên chỉ cảm thấy thoải mái, vui vẻ, và cảm giác hạnh phúc bên cạnh Trí. Còn chuyện xa hơn nữa... Việt Chinh lắc lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ rối rắm, hít thở mấy cái thật mạnh rồi tỏ ra như chưa từng nghe thấy lời ba mình nói để đứng trước mặt Trí.
Trí mặc một chiếc sơ mi trắng cùng quần dài đen tay áo xăn lên đến khuỷu, trông không khác gì lúc đi học, nhưng vẫn có chút thoải mái và tuỳ ý hơn ở trường. Cậu ngồi trên yên sau chiếc xe đạp, đôi chân duỗi thẳng, hai tay bỏ trong túi quần. Ngoài trời nắng gắt nhưng vẻ mặt cậu không có biểu hiện thiếu kiên nhẫn. Có lẽ cảm giác được ánh nhìn, Trí quay đầu về hướng Việt Chinh, vừa thấy nhỏ cậu đã nở nụ cười, đưa tay vẫy vẫy, Việt Chinh cũng cong môi chạy nhanh về phía cậu.
"Nóng không?" Người vừa đến Trí đã mở sẵn chai nước đưa đến trước mặt.
"Không có, từ nhà đến đây có một chút mà."
"Mặt bạn đỏ." Trí nhìn vào hai má đang hây hây của Việt Chinh khẳng định.
"A? Chắc do nóng quá." Việt Chinh hơi sửng sốt đưa tay ôm mặt trả lời, cũng không nhớ rằng mới vài giây trước chính mình nói không nóng.
Trí: "..."
Trí khẽ cười, cậu cho rằng Việt Chinh ngại nên cũng không hỏi nhiều nữa. Cậu đứng thẳng người, từ cao nhìn Việt Chinh đang đỏ mặt. Bạn nhỏ của cậu hôm nay chiếc áo polo trắng và váy yếm màu tím nhạt, tóc khéo léo thắt bím hai bên, mang đôi giày Mary Jane và vớ trắng. Nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
"Đi gửi xe đã."
"Gửi cái gì cơ?" Việt Chinh ngơ ngác nhìn Trí dắt chiếc xe ra khỏi tay mình.
"Chúng ta đi hẹn hò chẳng lẽ mỗi người một xe? Bạn tính tước đi quyền làm bạn trai của mình à?
Việt Chinh: "..."
Trí nhìn gương mặt vẫn còn đo đỏ của Việt Chinh không kiềm được đưa tay véo nhẹ ở má, cậu dùng chất giọng nhẹ nhàng nhất dặn Việt Chinh đợi mình. Lúc trở lại lọt vào mắt Trí là một Việt Chinh dùng mũi giày vẽ gì đó trên mặt đất, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt. Trí nhớ đến hôm tổng kết, nụ hôn chớm qua kia thôi thúc suy nghĩ trưởng thành thật nhanh trong cậu. Trí muốn có thế giới riêng của mình, muốn có thể lo mọi thứ cho Việt Chinh. Cậu đã nghĩ đến tương lai xa như thế rồi.
"Bạn vẽ gì thế?"
"Không vẽ gì cả." Việt Chinh lắc lắc đầu. Nhỏ sẽ không tự thú rằng trong vô thức mình cứ dùng mũi giày viết tên cả hai xuống cả chục lần đâu.
Trí cũng không hỏi nhiều về chuyện đó, từ xa cậu đã thấy cách mũi chân Việt Chinh di chuyển thành chữ gì rồi.
"Bạn muốn đi đâu?"
"Đi mua trà sữa trước nhé?"
"Được." Trí gật đầu, "Đưa túi bạn đây."
Lần này Việt Chinh không có suy nghĩ tước quyền làm bạn trai của Trí nữa, nhỏ tự nhiên đưa chiếc túi vải của mình cho bạn trai. Nhận lấy chiếc túi nặng trĩu, Trí không khỏi nhíu mày thắc mắc:
"Bạn mang cái gì nặng thế?"
Việt Chinh đưa tay vân vê bím tóc của mình, nhỏ giọng nói:
"Sợ mẹ mình hỏi nhiều nên mình mang cả sách theo, mình nói là đi học phụ đạo."
Trí: "..."
Rất hợp lý!
Trí bỏ chiếc túi vào giỏ xe, chẳng nói nhiều về chuyện sách vở nữa. Việt Chinh nhanh nhẹn ngồi lên yên sau xe đạp. Chiếc ngựa sắt từ khi có Việt Chinh ngồi đã có thêm một lớp đệm êm ái ở yên sau. Trong lúc đợi Việt Chinh Trí cũng ngồi lên đó nên dù trời có nắng chiếc yên vẫn không nóng một chút nào. Việt Chinh cũng cảm nhận được Trí đã chu đáo với mình như thế nào, nhỏ vui vẻ siết chặt góc áo người ngồi trước, thỏ thẻ nói:
"Nếu có một anh nhà giàu mở cửa chiếc Lamborghini thì mình vẫn chọn ngồi trên chiếc xe đạp của bạn."
Trí bật cười:
"Yên tâm đi, mình sẽ trở thành anh giàu mở cửa chiếc Lamborghini ấy, không để bạn lưỡng lự đâu."
Việt Chinh cười đến híp mắt ngọt ngào nói, "Chỉ cần bạn bên cạnh mình thì đi bộ cũng là phương tiện tốt nhất."
Trí nghiêm túc cau mày, cậu nhìn thẳng về con đường phía trước trong đầu lại chạy một cảnh tương lai cậu đã từng nghĩ tới. Mãi một hồi sau mới dùng giọng điệu chắc chắn trả lời Việt Chinh:
"Mình sẽ không để bạn đi bộ đâu."
Làm sao Trí có thể để người mình xem là cả thanh xuân, cùng nhau cố gắng, cùng nhau trưởng thành chịu khổ được chứ. Việt Chinh ngồi phía sau không để ý đến sự nghiêm túc và hứa hẹn của Trí, bạn nhỏ chỉ xem như cả hai đang đùa nhau cho đoạn đường không còn dài.
"Ừ, bạn trai mình sau này nhất định là người tài giỏi, không để mình phải đi bộ."
Trí biết Việt Chinh không hiểu được ý mình nhưng cậu cũng không quan tâm, ở tuổi này cậu vẫn mong cả hai sẽ bình yên tận hưởng những gì tốt đẹp nhất mà tuổi trẻ dành tặng. Còn chuyện tương lai đó cậu tình nguyện một mình nghĩ đến.
Bánh xe chầm chầm quay từng vòng trên con đường dài, chẳng mấy chốc cả hai đến một quán trà sữa gần ngoại ô. Trời mùa Hè nắng gắt, nhu cầu muốn uống trà sữa cũng cao hơn, Trí để Việt Chinh đợi mình nơi gốc cây có bóng mát phía bên đường, còn mình xếp hàng đợi đến lượt mua. Đoán chừng Trí không thể trở lại nhanh được, Việt Chinh tựa người vào chiếc xe đạp cúi đầu nghịch điện thoại.
Chẳng biết qua bao lâu, đến khi cảm giác được có người đứng trước mặt Việt Chinh mỉm cười ngẩng đầu vì nghĩ Trí đã quay lại. Nhưng trước mặt nhỏ không phải là bạn trai nhà mình mà là một bạn nam lạ hoắc. Việt Chinh chưa kịp thu lại nụ cười cậu ta đã tiến lại gần hơn đưa điện thoại trước mặt:
"Chào bạn, mình thể xin Facebook của bạn không?"
Việt Chinh: "..."
Thường những cảnh không nên để nam chính bắt gặp nhất định sẽ bị nam chính bắt gặp. Cảnh trai lạ xin Facebook Việt Chinh rất vừa vặn lọt vào mắt Trí khi cậu cầm hai ly trà sữa bước ra khỏi quán, vừa vặn đến độ khiến tâm trạng cậu như bị nhúng vào một thùng đá khi thấy nụ cười dịu dàng của Việt Chinh với người ta. Trí cười cười nhưng khuôn mặt lại chẳng còn vẻ thân thiện như thường ngày, cậu cầm trà sữa băng qua đường, gần đến gần chỗ Việt Chinh thì trai lạ cũng gãi đầu bỏ đi.
Thấy người đã đi nhưng sắc mặt Trí cũng không tươi lên được bao nhiêu. Cậu đưa cho Việt Chinh một ly trà sữa, nhìn theo hướng người vừa đi hỏi:
"Ai thế?"
"Mình không biết."
"Không biết sao bạn cười với người ta thế?"
Việt Chinh nghệch mặt: "Mình tưởng bạn trở lại."
"Hai người nói gì lâu thế?"
"Mình đâu có nói gì lâu đâu, người ta chỉ xin Facebook mình thôi."
Nghe đến đây hai đầu mày Trí đã giật giật, Việt Chinh cũng biết nhìn sắc mặt người khác rồi, thấy Trí không vui nhỏ liền nắm lấy tay cậu lí nhí:
"Mình không cho mà. Đừng giận nhé?"
"Mình không giận. Bạn xinh quá rồi, ai cũng muốn làm quen." Trí đưa tay véo nhẹ má Việt Chinh, cảm thán một câu.
Việt Chinh cười hì hì, con gái được khen ai mà chẳng thích.
"Hay mình in hình bạn rồi dán trước ngực nhé? Thế là chẳng ai làm quen nữa đâu."
Trí bật cười, cậu lại véo thêm một cái lên má Việt Chinh: "Ý hay đấy, lựa một tấm thật đẹp trai mà in ra nhé."
Việt Chinh bĩu môi, thế mà cậu cũng hùa theo được. Trí kéo tay Việt Chinh sát vào người mình, tự hỏi làm sao mình có thể nhặt được chiếc đáng này vào lòng cơ chứ?
"Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Học phụ đạo."
Việt Chinh: "..."
Trí đưa Việt Chinh đến công viên gần đó, hai đứa ngồi bệt xuống thảm cỏ dưới gốc cây phủ mát, một cặm cụi viết bài, một ung dung ngồi giảng. Sự hiểu biết về môn Hoá của Trí làm Việt Chinh thán phục không ngừng, cậu chỉ giảng qua một lần nhỏ đã có thể hiểu và làm bài trơn tru không cần thắc mắc. Việt Chinh giải giải được mấy bài tập khó hưng phấn đến nỗi cứ muốn làm bài tập mãi, tinh thần ham học khiến Trí dở khóc dở cười, ấy thế mà bạn gái cậu thật sự muốn học chứ không muốn hẹn hò cơ đấy. Mãi đến khi ánh chiều đổi màu sắc của nắng Việt Chinh mới xoa mắt ngẩng đầu hỏi sách vở, Trí vẫn cúi đầu viết ghi chú và tóm tắt bài giải vào sách cẩn thận và tỉ mỉ. Việt Chinh ôm vở vào lòng, nghiêng đầu trên đầu gối nhìn người ngồi cạnh. Trí bằng tuổi Việt Chinh nhưng cảm giác cậu cho nhỏ luôn là loại cảm giác an toàn và thả lỏng, Việt Chinh chẳng rõ từ lúc nào mình lại ỷ lại cậu nhiều đến như vậy.
Trí ngước mắt kiểm tra Việt Chinh làm đến đâu lại phát hiện nhỏ nhìn mình không chớp mắt, cậu cười: "Nhìn gì đấy?"
"Tại sao lại Hoá trên đời nhỉ? Tại sao lại có người giỏi Hoá như bạn và có người ngu Hoá như mình nữa?"
"Bù trừ lẫn nhau để thành một đôi đấy."
Việt Chinh ôm hai má nhìn Trí cười tủm tỉm, sao mấy lời sến sẩm này lọt vào tai lại thành đường mật khiến nhỏ vui vẻ nhỉ. Cái nắng ngả màu ánh lên người Việt Chinh dịu dàng thấy lạ, Trí nhích người ngồi sát bên cạnh nhìn nhỏ không chớp mắt.
"Việt Chinh này."
"Hửm?"
"Không có gì."
Cậu chỉ thấy Việt Chinh bỗng dưng xinh đẹp đến lạ.
Hết một ly trà sữa cũng hết một buổi hẹn hò, Việt Chinh ngượng ngùng theo Trí trở về lúc trời đã xế chiều. Vòng xe đạp vẫn quay đều, Việt Chinh nắm chặt góc áo Trí, đầu tựa trên chiếc lưng rộng nhìn cảnh vật từ từ lướt qua. Mùi hoa cỏ ven đường thơm thoang thoảng, Việt Chinh muốn nhắm mắt đắm chìm lại giật mình mở to mắt vì Trí dừng xe gấp.
"Sao thế?" Việt Chinh vỗ vỗ lưng Trí hỏi.
"À..."
Trí đã trả lời gì đó nhưng chẳng lọt vào tai Việt Chinh vì nhỏ nhận ra cả hai đang dừng xe cách một cái nhà nghỉ chỉ khoảng chừng năm mét. Lúc này trong đầu Việt Chinh nhớ đến đoạn nói chuyện của hai cha con trước lúc rời khỏi nhà.
"Việt Chinh?"
"Hả?"
"Sửa xong rồi, chỉ trật xích thôi."
"À...".
Ngôn Tình Sắc"Bạn sao thế?"
Việt Chinh lắc đầu nguầy nguậy. Trí không tin lắm, cậu đưa tay muốn kiểm tra nhiệt độ trên trán Việt Chinh.
"Mặt bạn đỏ lắm! Chắc là cảm nắng rồi."
"Không! Không có! Đi về thôi."
Việt Chinh đưa tay áp má, né khỏi bàn tay Trí sắp chạm vào mình. Vừa bối rối vừa gấp rút muốn rời đi. Trí nhìn Việt Chinh một hồi, xác nhận nhỏ vẫn ổn mới chuẩn bị đạp xe trở về. Nhưng cậu vừa xoay người thì chiếc bảng nhấp nháy hiệu nhà nghỉ cũng đập ngay vào mắt.
Trí: "..."
"Bạn nghĩ gì thế?"
"Há? Không nghĩ gì cả!"
"Việt Chinh," Trí trầm giọng gọi, "Mình thật sự rất trong sáng."
"..."