Trên đường Quốc lộ số 7, Trịnh Thừa Diễn lại vượt một một chiếc xe đang đi chậm chậm về phía trước, ngày càng gia tăng tốc độ xe.
Ở bãi đậu xe lộ thiên của nhà hàng Luân Hà, chiếc Bentley tắt máy, Trịnh Thừa Viễn vẫn để hai tay ở tay lái, đại não một khi trống rỗng lại không kiềm được mà suy nghĩ về một hướng.
Tuy hắn cùng Văn Nhạn Thư đã kết hôn hơn hai năm, nhưng cả hai ngầm hiểu rõ, quan hệ của hai người chẳng qua là cái vỏ bọc bên ngoài để tránh đi lời thúc giục của người nhà mà tự do sinh hoạt, chứ đừng nói đến chuyện đối với nhau có một tia ý nghĩ, một câu nói mờ ám hay chỉ là hành động thân mật cũng chưa từng xảy ra.
Ngày hôm qua, câu "Chồng của anh", hắn cũng không phải mơ màng mà nói ra, cũng không có cái là chiếm hữu dục, không biết Văn Nhạn Thư đem tay rụt lại là muốn phản kháng trong vô thức hay vẫn chưa biết trả lời như thế nào, tóm lại khi hai người ăn cơm vẫn không có điều gì bất thường.
Ngoại trừ làm việc, Văn Nhạn Thư vẫn luôn rất ít nói, đang bưng cơm thì bị cái gì chạm vào mu bàn chân, thứ kia từ cổ chân trèo lên cẳng chân của anh, anh không nhúc nhích mà liếc người ngồi đối diện một cái.
Cũng rất trùng hợp, Trịnh Thừa Diễn đang gắp đồ ăn cảm nhận được ánh mắt của anh, người đối diện sau vai giây lập tức gác đũa, cúi người đem mèo ở dưới bàn bế lên đặt lên ghế dựa bên cạnh, hai cái tai mèo của nó nhẹ giọng dạy dỗ: "Lúc bọn tao ăn cơm không được quậy phá".
Không khi có chút hòa hoãn, Trịnh Thừa Diễn nói: "Đúng rồi, lúc nãy giúp em kiểm tra van nước, là miếng lót van hỏng, ngày mai anh ra ngoài thuận tiện mua cái mới thay sẽ ổn."
Văn Nhàn Thư thật sự không nghĩ tới hắn biết sửa: "Anh còn biết thứ này?"
Trịnh Thừ Diễn không nói bản thân tra mạng, đối với người trước mặt phải giả vờ không gì làm không được: "Bọn anh phải tiếp xúc tới các loại sản phẩm, cho nên phải biết vài thứ để tránh lúc hợp tác xảy ra điều bất lợi.
Thu thập tin tức của sản phẩm là trách nhiệm của bộ phận thị trường, Văn Nhạn Thư không cảm thấy hứng thú đối với đề tài này, sau khi ăn xong nói đề tài khác: "Ngày mai anh có hẹn với Bùi Dương?"
Trịnh Thừa Diễn ngồi trong xe khoảng mười phút vừa đóng cửa xe, trùng hợp Bùi Dương cũng gọi tới, Trịnh Thừa Viễn vừa bắt máy vừa đi về hướng nhà hàng: "Mới tới nơi, phòng số bao nhiêu?"
"3018, đã gọi xong đồ ăn, cứ vào là được", Bùi Dương nói, "Tôi đi rửa tay đã".
Trịnh Thừa Viễn đi thang máy lên tầng 3, đôi mắt lướt qua hai phòng, tìm được 3018 rồi gõ cửa, cửa vừa được mở ra, có người lao ra nhào vào lòng ngực hắn: "Bùi ca!"
Người nhào lên mang theo một cỗ mùi ngọt nhàn nhạt, Trịnh Thừa Diễn théo bản năng lùi nửa bước, người trước mặt cố gắng dừng lại ở vai hắn: "Thật ngại quá, tôi nghĩ Bùi ca trở về".
"Bởi vì anh đã trở lại hay thừa dịp anh không có mà trêu ghẹo người khác vậy?" âm thanh của Bùi Dương truyền đến từ phía sau, cái tay chưa khô của hắn đập lên cái mông của cậu một cái, làm cho cái quần nhạt màu của cậu bị ướt có hình bàn tay.
Bùi Dương mời Trịnh Thừa Viễn ngồi xuống, khi kéo ra một khoản cách ngắn của hai người Trịnh Thừa Viễn mới thấy rõ ràng khuôn mặt, bị ảnh hưởng của bệnh nghề nghiệp, dựa trên tiêu chuẩn chọn người mẫu quảng cao nhanh chóng đánh giá chấm điểm ngoại hình của người này, cậu trai trẻ này đại khái thuộc khoảng trung bình cao.
Độ ấm của điều hòa thích hợp, cậu ta dẩu mông muốn hong khô cái quần ướt, Trịnh Thừa Viễn cho cộng thêm điểm cho cậu ta, dừng lại đánh giá mà cầm lấy một cái khăn hình mèo lau tay: "Vì sao chọn chỗ này?"
Bùi Dương gắp một món ăn vặt mà nhà hàng tặng trước khi ăn: "Còn không phải nhà hàng này vừa mới mở biểu diễn âm nhạc sao, ăn xong thuận tiện dẫn cậu ấy đi xem...à đúng rồi, quen giới thiệu," hắn dùng vai lệch sang khoảng một lóng tay: "Người yêu mới của tôi, âm nhạc học viện".
Bùi Dương làm nhà thiết kế thời trang, vì muốn đón đầu được xu hướng thiết kế hoặc tìm kiếm linh cảm mà luôn đổi mới người yêu đã là chuyện thường ngày, Trịnh Thừa Viễn nhìn nhiều cugx quen, không muốn tiếp tục đề tài này ngay cả khi chưa giới thiệu tên cùng gốc gác: "Gọi đồ ăn gì vậy, sao không gọi Cánh gà Thụy Sĩ với da trâu nướng than?"
(đoán tên món 😊)
Hắn còn nhớ nhà hàng Luân Hà này đồ ăn rất tệ, hai món này là hai món tệ nhất, hán không tính kén ăn nhưng nhà hàng này hắn chỉ ăn một lần rồi tránh xa.
Vừa mới nói xong, phục vụ dọn lên một bàn đồ ăn, đồ ăn tinh xảo, nhưng khi nếm thử có thể nhận ra đầu bếp tiến bộ không nhỏ.
Bùi Dương khé quan sát biến hóa khuôn mặt của của hắn, cười nói: "Cậu chưa đến đây gần hai năm rồi đi, lúc đó cậu khiếu nại xong, nhà hàng liền thay đổi bếp trưởng, nếu không sẽ không như bây giờ tiếng lành đồn xa".
Trịnh Thừa Diễn không bày tỏ ý kiến, chỉ là dời đũa gắp món vừa rồi bị hắn gọi tên phê bình da trâu nướng than.
Moin người bình thường bận rộn công việc không có thời gian, cơ hội hẹn nhau ăn chung bữa cơm không nhiều, cho nên ăn là thứ yếu, đối với loại người nói nhiều như Bùi Dương chủ yếu là nói: "Tôi ban đầu định đặt 3016, kết quả là có người đặt trước".
Ở trước mặt bạn thân, Trịnh Thừa Diễn cũng không nhịn được mà bỏ xuống cái gọi là quân tử mà cười mắng: "Cậu bị thần kinh à".
"Nhưng mà hôm nay Nhạn Thư không tới, đặt được cũng không có ý nghĩa", Bùi Dương lộ ra mặt xấu xa, "Tôi chỉ muốn tại hiện lại hiện trường, tìm tòi nghiên cứu thử xem các cậu rốt cuộc sai ở bước nào."
Lại thêm một món đồ ăn được đặt lên bàn, hơi nóng bốc lên tỏa ra chắn mặt người đối diện, nếu thời gian, địa điểm đổi được thì hai năm trước ở phòng 3016, người ngồi đối diện trước mặt hắn là Văn Nhạn Thư.
Trước đó, vì hắn than thở với Bùi Dương chuyện giục hôn trong nhà, Bùi Dương là người có nhiều chủ ý xấu: "Cậu muốn cưới vợ rồi sao?"
Không chờ Trịnh Thừa Chí nhìn hắn bằng ánh mắt nhìn thiểu năng, hắn giải thích nói: "Cậu không phải chủ nghĩa độc thân sao, tìm một người có chung chí hướng là chẳng phải kết hôn".
Trịnh Thừa Viễn nắm được từ ngữ mấu chốt: "Kết hôn?"
Bùi Dương mang theo ý nghĩ sâu xa mà gật đầu: "Thì là kết hôn, tìm một người khỏa thuận bằng miệng hoặc ký hiệp nghị trước hôn nhân, bên ngoài hai người đăng ký kết hôn, thực tế không ai can thiệp chuyện của nhau, dù sao mẹ cậu cũng không thể biết cậu đã kết hôn mà còn thúc giục kết hôn... đúng không?"
Trịnh Thừa Viễn cân nhắc một hồi, thế nhưng cho dù phương pháp này được chọn nhưng đáng lo là nên tìm ở đâu, tìm người như thế nào.
Bùi Dương tỏ vẻ hắn cứ việc yên tâm: "Cậu đưa ra mấy cái yêu cầu, tôi dựa trên yêu cầu của cậu tìm thử xem".
Trịnh Thừa Viễn biết sinh hoạt cá nhân của Bùi Dương rất hỗn loại cho nên cũng không cho hắn ánh mắt chờ mong, nhưng nhìn Bùi Dương khuôn mặt hứng thú bừng bừng nên cũng không làm đối phương thất vọng, vì thế mà đưa ra một vài yêu cầu,...
"Thứ nhất, phải hiểu biết lễ nghĩa".
Không cần thiết phải trên thông thiên văn dưới tường địa lý, cũng không đến mức lần gặp đầu tiên phải bái chào, chỉ cần cử nhỉ đoan chính, không xuất hiện quá nhiều trước người nhà của hắn.
"Tiếp theo, phải biết tự chủ, biết kiềm chế".
Tuy là hợp tác, nhưng vẫn hy vọng có thể tôn trọng lẫn nhau, cái này cũng là yêu cầu của hắn đối với chính bản thân mình.
"Nếu hai điểm trên có thể thỏa mãn, vậy thì thêm có một khuôn mặt sạch sẽ thì cũng chắc là không khó, với thêm không hút thuốc lá đi".
Rốt cuộc, hắn và mèo của hắn đối với mùi của thuốc lá rất là phản cảm.
Điều Trịnh Thừa Diễn không nghĩ tới là chỉ qua mấy ngày, Bùi Dương thật sự tìm ra một người đàn ông phù hợp với điều kiện của hắn đưa ra.
Mà lần đầu tiên hai người gặp mặt là ở nhà hàng Luân Hà ở phòng 3016.
Nếu thật sự quay lại thời gian trước, hắn thật sự cũng muốn biết làm sai ở bước nào, nếu thật sự tiêu chuẩn hai người phù hợp lẫn nhau vì sao sau hai năm vẫn chưa có cảm giác động tâm.
Cũng có thể là, hai người thiếu nhau một cơ hội.
Ăn no, Bùi Dương phải mang người yêu mới lên lầu 5 thưởng nhạc, uống rượu, Trình Thừa Diễn bởi vì tự lái xe đến nên không muốn đi cùng.
Bùi Dương còn chưa có hài lòng: "Khi nào về kêu tài xế tới đón cậu không được sao, chúng ta đã gần nửa năm không uống rượu cùng nhau".
Mặc lên người áo khoát mỏng mà Trịnh Thừa Diễn cởi ra trước khi dùng cơm: "Nếu chúng ta cùng uống say thì sẽ như thế nào, cậu ít nhất có một người đi theo làm người chăm sóc, vậy tôi tìm ai tới để khiêng tôi về."
Bùi Dương trước khi uống say, không cần nghĩ ngợi mà nói: "Nhạn Thư chẳng phải ở nhà sao, cậu là không nỡ nhờ vả cậu ấy chứ gì".
"Lát nữa tôi còn có việc". Trình Thừa Viễn mặt không đổi sắt đem ghế dựa đẩy vào bàn, "Được rồi, các cậu đi chơi đi, lần sau lại hẹn."
Mùa thu, ánh sáng chiếu xuống mặt đất thực yếu, Trịnh Thừa Viễn hạ cửa sổ xe xuống, nhàn nhã hưởng thụ gió lạnh đầu chiều phả vào mặt.
Hắn có tài xế riêng, nhưng ngoài trừ đi công tác đưa đón đến sân bay hoặc uống rượu xã giao thì rất ít khi gọi người tới, hắn thích tự mình lái xe, nổi hứng lại chạy những chỗ mình thích, không cần phải dựa theo biến đổi của tâm trạng mà hạ lệnh.
Tựa như lúc này, hắn tranh thủ đi cửa hàng thú cưng mua được một bao cát mèo thích hợp rồi đánh xe trở về, đi qua siêu thị dường suy nghĩ đến cái gì, lại cuối cùng không nhịn được mà đánh xe quay đầu trỏ lại hướng đó.
Đi ra khỏi siêu thị đã đến hoàng hôn, Trịnh Thừa Điễn mang đồ vật trở về, đem xe đậu vào chỗ trống sau mới phát hiện bện phải xe đã có xe đang đỗ.
Lúc trước, khi Văn Nhạn Thư chuyển đồ từ nhà thuê đến bên này có rất nhiều công việc vặt, Trịnh thừa Viễn cũng có hỗ trợ một ít, vì sự tiện lời mà hắn cũng đỗ xe liền nhau.
Từ bên phó lái xách ra bao lớn bao nhỏ xuống xe, lại vòng ra phía đuôi xe bên cạnh nhìn, lúc trước Văn Nhạn Thư tan làm gặp phải sự cố, làm đuôi xe bị hư phải mang đi sửa, lại vòng lên trước sờ thử động cơ, vẫn còn hơi ấm, chứng minh vừa mới từ tiệm sửa xe trở về không lâu.
Về đến nhà lại không thấy người, Trịnh Viễn Thừa bỏ xuống đồ vật trong tay, đi về phía phòng ngủ, đến phòng cũng vừa vặn mang áo khoát cơi ra, thắt lưng cũng cởi, muốn mở phòng tắm đi vào rửa mặt, không ngờ tay vừa đặt lên then cửa, cảm ứng từ trên cửa cũng đồng thồi lên tiếng, cửa cũng theo đó mà mở ra.
Văn Nhan Thư mới vừa tắm xong, vừa xoa dầu tóc nhỏ nước vừa cúi đầu bước đi, bước chân đang đi dừng lại, phát hiện trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày thì đã đụng phải vai của đối phương.
Trịnh Thừa Viễn không nghĩ nhiều liền đưa tay đỡ eo Văn Nhạn Thư, nhưng không được 2 giây lại buông ra, nghiên người tránh ra: "Tắm sớm vậy".
"Buổi chiều đi lấy xe, không tắm thấy không thoải mái ", Văn Nhạn Thư đối với tiếp xúc thân mật không biểu hiện phản ứng nào, động tác lau tóc dừng lại, dừng lại quay đầu xem, "Xạ hương, Cashmere, hương thảo... Burberry là cái cuối cùng, Bùi Dương lại đổi người rồi à?"
"Hả?" Trịnh Thừa Diễn vừa rồi vẫn chưa kịp phản ứng.
Văn Nhạn Thư nhấc cằm: "Quần áo của anh dính phải mùi nước hoa, Bùi Dương bình thường sẽ không dùng loại nước hoa điều phối từ trái cây phương Tây, chắc hẳn ôm người yêu xong rồi ngồi cùng anh nên lưu lại mùi".
Chân thật đến thế đáng tin đến vậy, Trịnh Thừa Viễn Nghe xong không hiểu vì sao lại không kìm được nụ cười, hắn không tiến phòng tắm mà gác tay lên tủ dựng sát tường tạo tư thế lười biếng, nghiên đầu ngửi mùi trên quần áo của bản thân rồi ngẩn đầu: "Anh cũng không để ý tới".
"Mùi hương rất nhạt". Văn Nhạn Thư đem khăn lông vắt lên cổ, anh tiếp xúc với các loại hương liệu lâu năm, ngửi thấy có thể lập tức phân biệt rõ ràng loại nước hoa nào, mùi vị gì.
Tóc vẫn còn ướt, Văn Nhạn Thư đi về phòng tìm máy sấy, Trịnh Thừa Diễn đột nhiên gọi anh lại: "Nhạn Thư".
"Có chuyện gì sao?"
Bỏ qua chuyện đoán mùi nước hoa cùng suy đoán câu chuyện xảy ra, Trịnh Thừa Viễn biết rõ Văn Nhạn Thư đã đoán sai một nửa, nhưng ánh mắt anh lại toát lên vẻ chắc chắn không chút nghi ngờ làm hắn bị gợi lên lòng hiếu kì: "Vì sao lại không nghi ngờ anh?"
Câu hỏi này không đầu không đuôi nhưng Văn Nhạn Thư vừa nghe đã hiểu. Anh một tay cầm lấy khăn lông, khuôn mặt lộ vẻ trình bày và phân tích lơ đãng trả lời: "Anh không phải loại người như vậy."
Sẽ xảy ra vấn đề sai chính tả, mình mong các bạn có thể sửa lỗi. Cảm ơn.
Câu hỏi là: Hai nhân vật chính gặp nhau ở phòng bao nhiêu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT