Đôi mắt say rượu của cô mê ly nhìn về phía anh, mắt người đàn ông nheo lại, trong bóng tối không nhìn ra biểu tình, chỉ là khí tức lạnh lẽo kia mãnh liệt tràn ra, lộ ra vẻ nguy hiểm kinh người.
Nhưng đáng tiếc cô giờ phút này không hề cảm thấy nguy hiểm, cô chỉ biết dựa sát như vậy, sẽ khiến cơ thể cô bớt khó chịu hơn, hơn nữa, như vậy vẫn chưa đủ, cô theo bản năng khát vọng càng nhiều hơn nữa.
Ngay sau đó, môi đỏ khẽ mở, cứ như vậy hôn lên môi anh.…
Khi cô tỉnh lại lần nữa, cô đang ở trong một căn phòng xa lạ, bên cạnh còn có một người đàn ông xa lạ đang nằm.
Quần ảo rải rác bên giường cũng đủ để chứng minh đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Cô cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, sau khi buồn bã cô lại bắt đầu an ủi chính mình, ít nhất người đàn ông này trông còn giống con người, còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần cái tên đầu heo tối qua.
Nghĩ tới chuyện tối qua, Nguyễn Tinh Vãn lại lo lắng cho Nguyễn Thầm, vội vàng mặc quần áo quay về, lúc cô rời đi hình như đã đánh thức người đàn ông trên giường, anh khẽ cau mày, cô vội vàng đắp chăn lên đầu anh, lại vỗ nhè nhẹ, nhỏ giọng nói:
“Không sao không sao, tiếp tục ngủ đi.”
Đợi tới khi trong chăn không còn truyền tới động tĩnh gì, Nguyễn Tinh Vãn mới cấp tốc chạy đi.
Chủ nợ lại lần nữa tìm đến cửa, nhưng may mà Nguyễn Thầm bởi vì ra ngoài tìm cô mà không có ở nhà.
Nguyễn Tinh Vãn gọi điện thoại báo bình an cho Nguyễn Thầm, bảo cậu gần nhất không nên trở về nhà, đi tới nhà bạn học ở một khoảng thời gian.
Mà cô cũng đi tìm Bùi Sam Sam.
Cứ trốn đông trốn tây như vậy hai tháng, đột nhiên có một ngày Nguyễn Tinh Vãn phát hiện, cô mang thai rồi.
..…
Lúc Nguyễn Tinh Vãn tỉnh dậy vừa đúng bốn giờ sáng, cô đứng dậy uống một cốc nước, ngồi trong phòng khách bắt đầu xem phim liên quan về mối tình đầu, nỗ lực tìm về cái loại cảm giác ngây thơ ngọt ngào kia.
.…
Nguyễn Tinh Vãn nhốt mình trong phòng 3 ngày, trong đầu cuối cùng cũng có một nguyên mẫu, đang muốn động bút vẽ, nhận được một số lạ gọi đến.
Cô đặt bút xuống, lễ phép mở miệng:
“Chào ngài, ai vậy?”
“.....Thái thái, Tôi là Lâm Nam, trợ lý của Chu Tổng, ngày mai Chu tổng phải đi Maldives công tác, muốn hỏi thái thái có biết cái áo sơ mi sọc xanh trắng để ở đâu không?”
Nguyễn Tinh Vãn vô cùng phiền muộn vì vừa có linh cảm lại bị cắt đứt, hơn nữa cô hiện tại đang vô cùng nghi ngờ Chu Từ Thâm cố ý tìm rắc rối, lập tức không khách khí nói:
“Anh ta có bệnh à, tôi và anh ta đã ly hôn rồi, áo sơ mi của anh ta để ở đâu thì liên quan gì đến tôi, hỏi bảo mẫu đi.”
Nói xong, không chút do dự cúp điện thoại.
Hai phút sau, điện thoại của Nguyễn Tinh Vãn lại vang lên, trên màn hình sáng lên ba chữ to đùng "Chu Từ Thâm".
Cô yên lặng một lúc, vẫn là nhận điện thoại.
“Nguyễn Tinh Vãn, nội trong vòng nửa tiếng sau phải quay lại.”
“Tôi...”
Lần này, không đợi cô trả lời, Chu Từ Thâm trực tiếp cúp điện thoại.
Nguyễn Tinh Vãn quăng điện thoại, hận không thể hành hung tên đàn ông chó má này một trận.
Cô hít một hơi thật sâu, sau khi cảm xúc hồi phục lại, mới đứng dậy ra khỏi phòng.
Bùi Sam Sam thấy thế, không khỏi hỏi:
“Bảo bối, muộn như vậy rồi cậu còn đi đâu?”
“Đi đồng quy vu tận với tên đàn ông chó má kia!”
“...”
Nguyễn Tinh Vãn đương nhiên là chỉ nói mồm mà thôi, cô nào có năng lực trở thành đối thủ của Chu Từ Thâm.
Tới biệt thự Tinh Hồ, người hầu đều đã đi nghỉ rồi, xung quanh yên tĩnh lạ kỳ.
Nguyễn Tinh Vãn lên tầng 2, đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy Chu Từ Thâm đang ngồi trên sô pha, mặc bộ quần áo ở nhà, ngón tay thon dài lật xem tài liệu trước mặt.
Mặc dù nghe thấy tiếng động, cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô cái nào.
Nguyễn Tinh Vãn lập tức đi tới phòng quần áo, lục tung toàn bộ, không dễ dàng gì mới tìm thấy chiếc áo sơ mi sọc xanh trắng trong miệng tên trợ lý kia.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc áo này, cô sững sờ một chút.
Đây là lúc mới kết hôn, cô biết Chu Từ Thâm phải đi Hawai công tác, đặc biệt mua cho anh.
Chiếc áo này rất phù hợp để đi biển.
Lúc ấy khi cô tặng áo cho Chu Từ Thâm, anh chỉ lạnh nhạt nhìn cô:
“Không cần ý đồ dùng phương thức rẻ mạt này để lấy lòng tôi, cũng bớt đi chút tâm cơ chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấu.”
Nguyễn Tinh Vãn không biết cô rốt cục có tâm cơ gì, có điều từ lúc đó, cô không hề mua tặng Chu Từ Thâm bất kỳ thứ gì nữa.
Anh khi đó coi nó như thứ đồ rách nát, bây giờ lại đặc biệt gọi cô về một chuyến.
Không phải vì muốn trả thù cô, cố ý trêu đùa cô, hay là vì cái gì khác?
Nguyễn Tinh Vãn trầm mặc cầm chiếc áo ra khỏi phòng quần áo, đặt lên giường, vừa muốn mở miệng, lại phát hiện Chu Từ Thâm đang nói chuyện điện thoại với ai đó, cả quá trình giọng nói đều rất thấp, cũng không hề phân cho cô nửa ánh mắt, giống như cô không hề tồn tại vậy.
Nguyễn Tinh Vãn vốn đang muốn đề cập với anh về chuyện ly hôn, thấy không tìm được thời cơ thích hợp, xoay người trực tiếp rời đi.
Đến vội vàng, đi cũng vội vàng.
Lúc cô ra khỏi phòng ngủ, Chu Từ Thâm cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của cô, đại khái là không ngờ tới được cô cứ như vậy rời đi, môi mỏng khẽ mím, lúc này mới nói với đầu bên kia:
“Ừ, trước như vậy đã, tôi còn có việc.”
Nguyễn Tinh Vãn vừa đi tới phòng khách dưới lầu, liền bị gọi lại.
Chu Từ Thâm đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống cô, vẻ mặt lạnh lẽo trước sau như một:
“Đã tìm thấy áo chưa?”
“Đặt trên giường anh rồi.”
“Cái khác thì sao?”
Nguyễn Tinh Vãn không hiểu lắm:
“Cái khác gì cơ?”
Chu Từ Thâm không vui cau mày:
“Tôi phải đi công tác một tuần, em cảm thấy tôi chỉ mặc một chiếc áo thôi sao?”
“...”
Trước đây ở bên cạnh anh, thấy ngày hôm sau phải đi công tác, đều là Nguyễn Tinh Vãn thu xếp hành lý cho anh.
Không nghĩ tới cô tận tụy làm Chu thái thái ba năm, cái khác chả được gì tốt, ngược lại nuôi ra cái tật xấu này của anh.
Nguyễn Tinh Vãn bình tĩnh nói:
“Chu Tổng, Chu tiên sinh, tôi lại nhắc nhở anh một lần nữa, chúng ta đã ly hôn rồi, cho nên những chuyện tìm áo, thu xếp hành lý, đều không nằm trong trách nhiệm của tôi, làm phiền anh đi tìm bảo mẫu, hoặc là thái thái tiếp theo của anh, không nên gọi tôi nữa. Cảm ơn.”
Chu Từ Thâm vẻ mặt bất biến, không nhanh không chậm xuống lầu, dừng trước mặt cô:
“Vậy tôi cũng nhắc nhở em một câu, chúng ta vẫn chưa làm thủ tục ly hôn, em vẫn là vợ trên pháp luật của tôi, những việc này chỉ có thể để em làm.”
“....Không thượng lượng phải không?”
“Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai.”
Nguyễn Tinh Vãn nhếch môi, lấy điện thoại ra tìm kiếm số điện thoại:
“Được, nếu anh thích chỉ thị người khác như vậy, vậy tôi tìm Thư Tư Vi tới giúp anh thu xếp hành lý, cô ta nhất định chạy nhanh hơn cả thỏ.”
Nào biết cô vừa tìm được số điện thoại, còn chưa kịp gọi đi, điện thoại liền bị cướp đi.
Chu Từ Thâm một phen bắt lấy tay Nguyễn Tinh Vãn, cúi người, dán bên tai cô, hô hấp mang theo hơi nóng:
“Nguyễn Tinh Vãn, có phải tôi phóng túng em quá rồi đúng không?”
Dứt lời, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Khoảnh khắc môi răng gắn bó, dục vọng của anh triệt để bị châm đốt.
Lập tức, nụ hôn nồng nhiệt thuận theo cằm, theo cổ, một đường thẳng xuống xương quai xanh.
Nguyễn Tinh Vãn bị Chu Từ Thâm khiêu khích đến mặt đỏ tai hồng.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn Chu Từ Thâm, cắn môi nói:
“Chu Từ Thâm....chúng ta đã ly hôn rồi, anh không thể lưu manh như vậy được.”
“Tôi chính là thích lưu manh với em đấy.”
Miệng Chu Từ Thâm di chuyển tới tai cô, thấp giọng nói.
Nói xong, một tay người đàn ông hết sức thô lỗ cùng mất kiên nhẫn cởi áo mình.…
Đúng lúc này, điện thoại của Chu Từ Thâm vang lên, anh mắng một tiếng đứng dậy nhận điện thoại.
Nguyễn Tinh Vãn nhân cơ hội thoát ra, sửa sang lại quần áo bị tên đàn ông chó má kia lôi kéo, trừng mắt nhìn Chu Từ Thâm một cái rồi bỏ đi.
“Nguyễn Tinh Vãn, em cứ như vậy nghĩ thoát khỏi tôi?”
Chu Từ Thâm nhướng mày nhìn Nguyễn Tinh Vãn.