3.
Người đàn ông đứng bên cạnh Hạ Hi Hi trao đổi ánh mắt với Tống Yến Xuyên, người đàn ông lập tức hiểu ý, đặt chiếc vali cầm trên tay lên bàn rồi mở ra.
Trong vali chứa đầy tiền mặt.
Tống Yến Xuyên giương mắt nhìn tôi vài giây, nói: “Đây là 50 vạn tiền chữa trị.” Anh dừng lại, nói thêm: “Cộng thêm tiền ở lại.”
Hạ Hi Hi bước lên, hơi do dự: “Chị, anh ấy không tiện ở lại nhà em, nhà chị là an toàn nhất, chị yên tâm, anh ấy chắc chắn không phải người xấu…”
Tôi thấy lời này không đáng tin chút nào, người tốt có bao giờ bị người khác lấy dao đâm bị thương vào đêm hôm khuya khoắt đâu, còn cần tị nạn trong nhà người xa lạ.
Nhưng tôi nhớ tới số dư tài khoản đáng thương của nguyên chủ, rồi nhìn tiền mặt trên bàn, tôi thừa nhận câu nghèo khó chẳng chuyển lay giờ phút này đã mất tác dụng.
Tôi viết lên giấy ghi chú: [Phòng ngủ dành cho khách tốn mười vạn.]
Tống Yến Xuyên nhìn tờ giấy, không khí trong phòng khách dường như hơi ngưng đọng trong giây lát.
Anh lấy một tấm thẻ từ ví tiền trong áo khoác ra đặt lên tờ giấy.
Tôi viết thêm hai chữ: [Tiền mặt.]
Tống Yến Xuyên lướt nhìn tờ giấy, cười khẽ, như tức quá hoá cười.
Anh hơi lười nhác nhếch môi: “Sáng mai đưa tiền mặt cho cô.”
4. (Góc nhìn của Tống Yến Xuyên)
Tống Yến Xuyên vào phòng, nhìn quanh bốn phía.
Phòng không lớn, nhưng rất ngăn nắp, nói chính xác là cực kỳ ngăn nắp, mọi vật dụng đều được sắp xếp ngay ngắn, tạo thành một đường thẳng vô hình.
Thật ra lúc vừa vào cửa anh đã nhận ra chủ nhân ngôi nhà mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, tất cả mọi thứ đều được xếp thành một đường thẳng.
Ánh đèn lờ mờ, Tống Yến Xuyên ngẩng đầu thì thấy bóng đèn hư rồi, trong bốn bóng đèn chỉ có một bóng đèn có thể sáng.
Anh nhớ lại cô gái khâu vết thương cho anh lúc ở phòng khách, vóc dáng rất nhỏ nhắn, công việc như thay bóng đèn thật sự không phù hợp với cô.
Anh nghĩ ngày mai mình sẽ đổi bóng đèn mới.
Anh thong thả nằm lên giường, để tránh miệng vết thương bị rách.
Khăn trải giường và vỏ gối mới được thay, anh ngửi thấy mùi hương được truyền đến từ vỏ gối.
Là mùi hoa sơn trà.
5.
Tôi mở tủ lạnh lấy hai quả trứng gà.
Đây là ngày thứ bảy tôi xuyên đến cuốn truyện xã hội đen này.
Cuộc sống mỗi ngày của nguyên chút giống với tôi đến mức tôi hoài nghi có phải tác giả trực tiếp copy paste cuộc đời của tôi hay không, giống đến cả mùi hương nước giặt quần áo chúng tôi dùng.
Bao gồm việc sau khi bệnh nhân mất chúng tôi không thể mở miệng nói chuyện vì vấn đề tâm lý.
Nhưng khi nhớ lại, trong truyện chỉ miêu tả nguyên chủ một câu.
[Hạ Hi Hi nhìn cánh cửa đóng chặt bên cạnh, nhớ ra đã lâu rồi mình không thấy cô ấy kể từ khi cô ấy gặp vấn đề nên không thể nói được nữa.]
Không có gì khác nữa, giống như tác giả vốn định dùng nhân vật này để thúc đẩy cốt truyện, nhưng sau khi viết rồi thì quên mất.
Tay nghề nấu nướng của tôi hơi tệ, nhưng tôi nghĩ nếu đã thu mười vạn tiền phòng, nhiều ít cũng phải bày tỏ một chút.
Lúc tôi mang quả trứng bị khét đến trước mặt Tống Yến Xuyên, anh hơi sửng sốt.
Tôi viết lên giấy ghi chú: [Dịch vụ phục vụ khách.]
Tống Yến Xuyên trầm tư vài giây: “Mười vạn tệ đổi lấy một quả trứng gà bị khét?”