Chào Mừng Đến Với Thế Giới Kinh Dị Với Sức Mạnh Tối Thượng

Chương 6《 Cá chậu chim lồng 》Phát hiện


4 tháng


"Không cần thiết, chủ yếu là do sinh viên mới đến quá nhiều, nhà ăn không thể cung ứng đủ." Cô Lương kéo công tắc, cưa điện vận hành bình thường.

Úc Miên giống như vô tình hỏi: “Vậy có cần tôi đi mua sắm không?”

Cô Lương trả lời rất nhanh, khóe miệng bà ta cong lên: “Không sao, trường chúng ta chú trọng tự cung tự cấp, vừa hay hôm nay có một con chim non lạc đường.”

“Hửm?”

Úc Miên theo thói quen suy nghĩ, cô Lương cũng không định trả lời thắc mắc của Úc Miên, bà ta cầm cưa điện mở cửa ra.

“Úc Miên, lát nữa nhớ về ký túc xá nghỉ sớm.”

Lời vừa dứt, cửa phòng điều khiển đóng sầm lại.

"Miên Miên, bà ta đến ký túc xá tìm cậu, chỉ để cậu kiểm kê số lượng học sinh mỗi lớp à?" Trợ thủ thắc mắc.

Quay trở lại nửa giờ trước, Úc Miên tìm kiếm trong phòng khách biệt thự, tuy nhiên cậu không phát hiện thông tin gì quan trọng.

Phát hiện duy nhất: Trong biệt thự đâu đâu cũng có họa tiết chim chóc mà trên đó những con chim đều chết thảm thương.

Khi cậu định khám phá phòng trên lầu, cô Lương gõ cửa biệt thự.

Ban đêm lạnh lẽo, lông tơ trên người cô Lương càng rõ ràng.

"Thầy Úc, có việc này tôi muốn nhờ câụ giúp đỡ." Bà ta khoác một chiếc áo choàng đen trên cánh tay, chủ động nói.

Úc Miên mở cửa để cô Lương vào biệt thự, không khí lạnh theo khe cửa ùa vào, lạnh thấu xương.

“Cô Lương cứ nói, đều là đồng nghiệp không cần khách sáo.”

Cô Lương đưa áo choàng cho Úc Miên, “Vậy cậu mặc cái này, lát nữa cùng tôi đi phòng điều khiển thống kê số lượng học sinh các lớp.”

Úc Miên muốn tắt lửa trong lò sưởi để cùng cô Lương ra ngoài thì bị cô giáo Lương ngăn lại, “Thầy Úc, lửa trong lò sưởi quanh năm không tắt, cứ để vậy đi, tôi sợ lát nữa cậu quay về lại lạnh.”

Bà ta nói đùa.

Úc Miên cười đồng ý, khoác áo choàng theo cô Lương ra ngoài.

Không gió, nhiệt độ thấp đến mức mặt đường đóng băng.

Đi ngang qua nghĩa địa, bụi gai cắm xuống đất, lan đến bia mộ.

Cách đó không xa có bóng người đang đốt giấy hoa, ngọn lửa bùng lên.

Lại gần nhìn, theo dáng hình thì giống thầy Hoàng.

"Ôi trời, tối khuya rồi còn bận rộn, thầy cô vất vả quá." Người đó quay đầu 180 độ, ánh mắt chăm chú nhìn hai người.

Cô Lương không lấy làm lạ nói: “Công việc chính, sao hôm nay thầy lại đốt giấy thế.”

Chim giấy đỏ rực, chẳng mấy chốc bị lửa nuốt chửng.

Thầy Hoàng nở nụ cười, “Làm bia mộ mỏi tay, cắt giấy hoa giải tỏa tâm trạng.”

Ngay sau đó, giọng điệu thay đổi, “Này thầy Úc, cậu đã chọn kiểu bia mộ yêu thích chưa?”

Cô Lương vỗ đầu: “Nhìn trí nhớ của tôi này, thầy Úc nếu thích kiểu bia mộ nào, nhớ nói trước với thầy Hoàng, không thì thầy ấy khó mà làm kịp.”

Thầy Hoàng cười lớn, một lúc sau nói: “Giờ chưa chắc, tôi có nhiều người giúp lắm, chắc sẽ làm kịp.”

Úc Miên nghe cuộc trò chuyện của họ, đầu óc như lơ mơ, nhưng vẫn giữ nụ cười trên mặt.

Chào tạm biệt thầy Hoàng, hai người đến phòng điều khiển.

Trong phòng điều khiển, màn hình giám sát của các lớp chỉ có lớp 12A là hoạt động bình thường.

Quay lại hiện tại, Úc Miên trả lời trợ thủ: “Vấn đề là cô ấy bảo tôi đến kiểm kê số lượng học sinh, nhưng chỉ có giám sát của lớp 12A là hoạt động bình thường.”

“Đúng rồi. Mấy NPC này nói chuyện cứ mơ hồ, tôi chẳng hiểu gì cả.”

Không chỉ có trợ thủ không hiểu, Úc Miên cũng chả hiểu gì.

Thông tin hiện có quá ít, lại có nhiều điểm đáng ngờ.

Lửa trong lò sưởi vì sao có thể quanh năm không tắt?

Thầy Hoàng không sợ lạnh, mụcđích đốt giấy đỏ là gì?

Ngay sau đó cô Lương lại nói tự cung tự cấp, ý chỉ cái gì?

"Miên Miên, hay chúng ta về ngủ đi, dù sao thời gian sinh tồn của cậu cũng đủ rồi." Trợ thủ mới gan còn nhỏ hơn Úc Miên.

“Không sao, vẫn còn nhiệm vụ phụ, chúng ta thăm dò một chút.”

Úc Miên gõ ngón tay lên mặt bàn điều khiển.

"Cạch", "Cạch".

Cậu suy nghĩ nhanh chóng.

Trước đây cậu đã suy đoán rằng phe học sinh ban đầu có thân phận là "chim".

Nhưng thầy Hoàng từng nói: “Kẻ ngu ngốc xứng đáng trở thành phân bón, chỉ có thiên tài mới đáng sống trong lồng vàng.”

Kẻ ngu ngốc... phân bón…

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cậu kéo thời gian giám sát về nửa giờ trước.

Ngoại trừ lớp 12A, các lớp khác đều có giám sát không bình thường, ánh mắt Úc Miên lướt nhanh qua những hình ảnh không liên quan, Càn Đạt trốn trên sân thượng tòa nhà học.

Lúc cô Lương lấy hộp dụng cụ thì gọi cậu ta về, màn hình giám sát đột nhiên bị nhiễu!

Khi trở lại bình thường, Càn Đạt đã biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại một chiếc đồng hồ đeo tay.

“Rẹt”

Cửa phòng điều khiển mở ra.

Úc Miên quay người lại, bất ngờ đối diện với đôi mắt khác thường của Nhan Thanh.

Chưa kịp phản ứng, đã bị Nhan Thanh bịt miệng, sau đó kéo cậu trốn vào phía dưới tủ sách trong phòng điều khiển.

Không gian kín, hai người lớn chen chúc vào nhau thực sự chật chội.

"Có người đến." Nhan Thanh nói thì thầm, sát bên tai Úc Miên.

Hơi thở lạnh lẽo, khiến Úc Miên rụt lại.

Tiếng nói chuyện từ xa đến gần, áp sát phòng điều khiển.

“Chậc, vừa rồi cậu có thấy con chim nhỏ đó không?”

“Hình như nó đi về phía phòng điều khiển.”

Úc Miên nhíu mày, hai người ép chặt trong không gian chật hẹp, hơi thở dần nặng nề.

"Lộp cộp", "Lộp cộp".

Tiếng giày da đều đặn vang lên trên mặt đá cẩm thạch.

Tiếng của thầy Hoàng vang lên: “Vừa rồi Úc Miên ở đây, con chim nhỏ chắc không đến phòng điều khiển đâu?”

"Thôi, chúng ta đi vào bếp đi, cô Lương ở đó." Vẫn là tiếng của thầy Hoàng, “Nhiệt độ giảm không ngừng, chắc con chim nhỏ không chịu nổi lâu nữa sẽ bị đông cứng.”

Trong tủ sách tối om, Úc Miên chỉ dựa vào tiếng bước chân, đoán rằng không chỉ có một người đến.

Nhưng giọng nói giống nhau, như thể thầy Hoàng đang tự hỏi tự trả lời.

Cửa đóng lại, Úc Miên vừa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Nhan Thanh, lại bị Nhan Thanh giữ lại.

"Người chưa đi." Nhan Thanh lấy điện thoại ra, một tay gõ chữ.

Màn hình sáng lạnh, chiếu lên mặt hai người.

Tiếng tim đập càng nhanh.

Cửa phòng điều khiển một lần nữa mở ra, thầy Hoàng nhìn quanh một vòng, giọng tiếc nuối: “A, có vẻ thật không có ai.”

“Tôi đã nói là Úc Miên vừa rồi ở đây, nên đèn mới sáng.”

"Thôi được, may mà hôm nay bắt được chim non để phát điện, nếu không chẳng đủ dùng thế này." Hắn ta vừa hát vừa tắt đèn phòng điều khiển, đóng cửa lại.

Xác định tiếng bước chân đã xa, Úc Miên nhẹ nhàng đụng vai Nhan Thanh, Nhan Thanh xác nhận không có tiếng động rồi mới thả anh ra.

Oxy càng lúc càng ít, giây tiếp theo Úc Miên mở cửa tủ, đối diện ngay với ánh mắt thầy Hoàng!

Trợ thủ phản ứng nhanh hơn Úc Miên, hét lên, “A a a tôi vừa nghe rõ ràng có nhiều tiếng bước chân đi ra ngoài!”

Phòng điều khiển chỉ còn ánh sáng từ màn hình giám sát, chiếu lên mặt thầy Hoàng mờ mờ.

Úc Miên không nhìn rõ biểu cảm của hắn ta.

Ngược lại, thầy Hoàng cầm một cây roi điện, một mắt chăm chăm nhìn Úc Miên, từng chữ từng chữ hỏi: “Thầy Úc, sao thầy lại ở trong tủ sách?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play