Hướng Về Phía Em

Chương 3: Xe ai đẹp hơn?


4 tháng

trướctiếp

Mạnh Dịch gật đầu, kẹp chặt eo cô, tay trái che đi hơi nóng, ngón cái đẩy bụi cỏ ra hai bên, vuốt nhè nhẹ đầu v.ú, nhét ngón giữa vào, thẳng tiến đến mục tiêu quen thuộc, "Muốn không?"

Tịch Đồng không nói gì, tất cả đều nghẹn lại trong cổ họng, biến thành tiếng thở hổn hển.

Anh cắm không nhẹ không nặng hai cái, nước chảy ra: "Tôi hỏi em có muốn không?"

Tịch Đồng cắn chăn nức nở, con ngươi mê ly, gò má hiện lên sắc hoa đào, đáng thương muốn chết.

Mạnh Dịch không quan tâm cô có đáng thương hay không, anh chỉ để ý cô có thoải mái hay không thôi. Anh đưa thêm một ngón tay vào, vừa nghiền vừa đâm, phát ra âm thanh, bên trong trơn nhẵn giống như nước đường, vặn xoắn anh từng chút một, nuốt chửng anh thật sâu.

Trên trán đổ mồ hôi, anh mất kiên nhẫn, cắn vào tai cô, liếm: "Có muốn không? Em có muốn tôi không?"

Cô nói như thế nào được chứ, cũng sắp khóc luôn rồi.

Nước mắt muốn rơi không hết, Mạnh Dịch không đành lòng nhìn bộ dáng này của cô. Anh hôn lên hàng mi dài, chiếc mũi vểnh lên, đôi môi hồng. Nghe thấy một tiếng ưm nhỏ, anh mỉm cười rút bàn tay ướt dầm dề, súng lục sắp lâm trận cho cô vui sướng.

Tịch Đồng sắp bị anh giết chết, cô khóc lóc đánh anh: "Nhẹ một chút... Mạnh Dịch, anh nhẹ một chút!"

"Gọi tôi là gì?"

"Mạnh Dịch, bên A... Ưm..."

Mạnh Dịch mất hứng, ấn cô xuống làm cô thật mạnh, đẩy mạnh mấy chục lần rồi hỏi: "Cái gì?"

"Ba bên A..."

Anh tiến vào sâu hơn, gần như xuyên qua cô: "Cái gì?"

"Ba..."

Tịch Đồng bên bờ của cái chết tìm về một tia thần chí. Có phải đàn ông trên giường đều có tật xấu này, có phải hay không! Đồ chó hoang Mạnh Dịch, uống rượu xong chạy đến chỗ cô nổi điên!

Hoa tâm co rút một trận mãnh liệt, mút đến eo anh tê dại. Mạnh Dịch hung ác đâm vào mấy cái, rút ra một chút, nắm quai hàm của cô, khàn giọng nói:

"Ba em đã mất từ lâu rồi."

Cô nhìn anh, đôi mắt cô tràn đầy cảm xúc, trống rỗng trong giây lát rồi tràn đầy nước mắt, đôi đồng tử như hạt thủy tinh tràn ngập sự kinh ngạc và đau đớn.

Mạnh Dịch cúi người, trán dán lên trán cô: "Ông ấy đi rồi thì tôi ở cùng em."

Cả người cô chấn động, trong đầu chỉ có một suy nghĩ— Mạnh Dịch uống rượu gì vậy, rượu giả hại người đó!

Hai mắt Tịch Đồng đỏ hoe đẩy anh: "Anh đi ra ngoài..."

Mạnh Dịch lại không bệnh, sao có thể nghe lời cô. Anh duỗi thẳng eo tấn công cô lần nữa, va chạm cô hồn phi phách tán, mái tóc đen óng gợn sóng trong không khí, lay động khắp nơi.

Anh thở hổn hển, càng làm càng tức giận: "Cái gì gọi là sau này gặp? Anh ta gặp ai? Em sao?"

Tịch Đồng tức giận bất bình: "Tôi là... Đó là đùa giỡn được không... A..."

Anh nhét một cái gối xuống dưới eo cô, ánh mắt đều thay đổi, hung thần ác sát, nhún eo vừa nhanh vừa mạnh, từng giọt mồ hôi rơi xuống ngực cô, nóng bỏng đốt người, "Em còn cười với anh ta, Tiết Lĩnh anh ta có gì chứ? Còn kêu em gọi cho anh ta? Email bị hỏng rồi à?"

Mạnh Dịch càng nghĩ càng hận. Cô luôn làm vẻ mặt lạnh lùng với anh, ngay cả trên giường cũng giống như bị anh bắt nạt. Cô không chỉ vô đạo đức mà còn vô tâm!

"Anh điên rồi!" Cô kêu lên, một tia chớp lóe lên trước mắt cô, eo cô co giật, đường hành lang nuốt sâu hơn, quấn lấy không có một chút khe hở nào, kẹp khiến anh mất kiểm soát.

Tối nay Mạnh Dịch thật sự điên rồi. Anh lật cô lại, bấu bả vai gắng sức đẩy mạnh. Hai mắt cô nhòe dần, trong tai tất cả đều là tiếng nước chảy, còn có tiếng anh bất đắc dĩ gầm nhẹ:

"Xe của anh ta đẹp như vậy?"

Tịch Đồng mất tri giác mấy giây, cô bị ném lên đỉnh sóng, ném lên tận trời xanh, lại nhanh chóng rơi xuống đập vào tầng địa ngục thứ mười tám, có ác ma cầm nĩa nhỏ tra hỏi cô:

"Porsche đẹp hay Mercedes-Benz đẹp?"

"Nói, xe của ai đẹp?"

Cô phí công mà đá đạp lung tung, giọng cô vặn vẹo vài lần: "Của anh, của anh, anh bỏ qua cho tôi đi, tôi không dám nữa... Mạnh Dịch, van xin anh..."

Cầu xin nửa ngày cũng vô ích, anh vẫn muốn cô không biết mệt mỏi, cắn vào cái cổ mịn màng, hận cô không thể tan chảy vào trong vòng tay anh.

Tịch Đồng khóc đến tê tâm liệt phế.

Mạnh Dịch làm đến long trời lở đất.

Làm t.ình xong, anh không buông tha cho cô, bế cô vào phòng khách, ban công, phòng tắm, đè cô vào cửa kính đâm vào cho đến khi nước chảy đầm đìa, cánh hoa đỏ bừng không thể khép lại, liên tục phun ra chất lỏng màu trắng.

Mạnh Dịch xấu biết bao, anh xấu xa thổi vào tai cô: "Tôi làm bốn lần, không mang bao."

Ngay cả nhúc nhích đầu ngón tay một chút Tịch Đồng cũng không thể, cô giận dữ chìm vào giấc ngủ.

Mạnh Dịch ôm cô nằm trên chiếc giường bừa bộn, anh dùng tay trái mở ngăn kéo đầu giường, tìm thấy một lọ thuốc tránh thai cấp tốc, chuẩn bị đổ ra ném vào thùng rác, suy nghĩ một chút lại bỏ cuộc.

Anh gấp cái gì chứ.

Cô quá ngọt, anh muốn ăn cô thêm ít lâu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp