Hướng Về Phía Em

Chương 1: Mở đầu


4 tháng

trướctiếp

Vào tháng tư, thời tiết ở Ngân Thành đến gần ba mươi độ. Tịch Đồng là người sợ lạnh, ngồi trong quán cà phê bật điều hòa không khí, ngay cả khi đối diện với một ánh mắt ấm áp, cô cũng không nhịn được lấy một chiếc khăn choàng lụa từ trong túi xách ra choàng lên trên vai.

Tiết Lĩnh quét mắt nhìn chiếc khăn choàng kia. Phiên bản giới hạn của Givenchy từng gây chú ý tại Tuần lễ thời trang Paris năm 2010. Anh ta không nghiên cứu gì về quần áo phụ nữ, nhưng Văn Trừng có phong cách ăn mặc tương tự và đã từng ríu rít phổ cập khoa học cho anh ta.

"Phóng viên Tịch, tôi với cô đổi chỗ đi. Ngồi gần máy điều hòa dễ bị viêm khớp vai, nhất là phụ nữ ngồi làm việc trong văn phòng như cô."

Người đàn ông trước mặt mặc áo sơ mi trắng, âu phục đen, trang phục đơn giản nhất làm nổi bật hoàn hảo vóc dáng cao ráo điển trai cùng giọng nói nhẹ nhàng khiến người ta khó có ý muốn từ chối.

"Không cần đâu, cảm ơn giáo sư Tiết, tôi có thể bắt đầu phỏng vấn được không?"

Tịch Đồng nở một nụ cười, trong lòng liên tục xúc động— Từ sau khi tốt nghiệp đại học A, cô đã làm việc tại tạp chí《 Nhật Nguyệt》được hai năm. Cô làm phóng viên tài chính cũng coi như có kiến thức rộng rãi, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp một đại lão uy quyền như vậy.

Tiết Lĩnh là giáo sư được mời từ Canada về nước giảng dạy tại Đại học A, anh ta là giám đốc tài chính mới nhậm chức của Bất động sản Ngân Hồ. Lần trước cô gặp anh ta là tại cuộc họp báo của truyền thông tư bản Đông Nhạc, cô còn tưởng anh ta và Mạnh Dịch là cùng một giuộc, nhưng không ngờ anh ta lại hiền lành dễ gần như vậy.

Nghĩ đến Mạnh Dịch, cô cúi đầu kéo chặt khăn choàng, dùng ngòi bút chọc trang giấy, nhiệt độ toàn thân dường như càng giảm xuống thấp hơn.

"Tại sao ngài lại muốn trở về nước để phát triển?"

"Ngài thấy thế nào về việc tập đoàn ME thu mua 15% cổ phần của GU Đông Nhạc?"

"Giáo sư Tiết, nghe nói ngài là bạn vong niên của Hách Động Minh tiên sinh của tư bản MD Đông Nhạc phải không?"

Anh ta phối hợp trả lời xong liên tiếp mấy vấn đề, Tịch Đồng đóng nắp bút lại, chợt như vô tình hỏi một câu.

Tiết Lĩnh cũng không ngoài ý muốn, mỉm cười nói: "Tôi với tiểu thư Văn Trừng con gái duy nhất của Hách tiên sinh có quan hệ không tệ, phóng viên Tịch muốn biết chuyện này phải không?"

Tịch Đồng nghiêm túc gật đầu một cái, nhận tội: "Có mấy học muội ngành tài chính đại học A biết hôm nay tôi có buổi phỏng vấn với anh nên nhờ tôi hỏi, anh phải trả lời đúng sự thật."

"Tôi tạm thời không có ý định yêu đương." Tiết Lĩnh nghiêm túc nói, "Một người bước sang tuổi ba mươi, nên có quan điểm rõ ràng về cuộc đời mình. Đến bây giờ tôi còn chưa gặp được cô gái có thể hấp dẫn tôi, có thể sau này cũng sẽ không gặp được, huống chi, ở nơi này thầy trò yêu nhau bị cấm đoán tuyệt đối."

Tịch Đồng tiếc hận gửi WeChat cho nhóm học muội, nên không chú ý ánh mắt của anh ta dừng lại chốc lát trên cửa sổ thủy tinh sau lưng cô.

"Có lẽ sau này sẽ gặp được, giáo sư Tiết đừng kết luận sớm như vậy nha."

Cảm giác nói chuyện với Tiết Lĩnh khá vui, Tịch Đồng hiếm khi tỏ ra thoải mái khi làm việc. Cô thả lỏng cơ mặt, cười híp mắt nhìn anh ta, vuốt mái tóc dài đến sau tai.

Ánh mắt Tiết Lĩnh lại di chuyển đến khuôn mặt thanh tú sạch sẽ của cô, nhấp một ngụm cà phê đen, ánh sáng nơi khóe mắt như muốn tràn ra, vừa nhu vừa sáng.

Người đàn ông này cũng tốt quá đi... Tịch Đồng đang xúc động lần thứ hai thì một luồng khí lạnh như băng từ phía sau ập tới.

"Tiết tiên sinh."

Lời còn chưa dứt, cô đã bị người nọ bóp eo xách lên, kể cả máy tính xách tay và bút máy đều bị anh tức tốc nhét vào trong túi công văn.

Tịch Đồng nhắm hai mắt, "Xin lỗi giáo sư Tiết. Tôi có chút chuyện phải đi. Nếu như tập san cần tua phỏng vấn thứ hai, có thể vẫn là tôi."

Tiết Lĩnh nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của người mới đến, đưa tay ra cười cười: "Mạnh tổng, lại gặp rồi."

Mạnh Dịch nhìn chòng chọc anh ta mấy giây, mới đưa tay ra, bắt hết sức qua loa lấy lệ.

"Phóng viên Tịch, nội dung phỏng vấn hôm nay liên quan đến rất nhiều số liệu, ngày mai tôi sẽ nhờ thư ký chuyển tài liệu đến đơn vị của cô, nếu như cô có chỗ nào không hiểu, hoan nghênh gọi điện thoại cho tôi."

Nói đến mức này ngay trước mặt Mạnh Dịch, Tịch Đồng cảm kích hơn nhưng cũng kinh hồn, trong đầu cô như đang trải qua mười cực hình của triều đại Mãn Châu.

Đại lão à, anh có thể đừng nói nữa không...

Thật may Tiết Lĩnh cũng không có nhiều thời gian, lịch sự chào hỏi, rồi lái chiếc Porsche màu đen mới toanh của mình đi.

Tịch Đồng bị máy điều hòa thổi cho choáng váng, lúc đi theo Mạnh Dịch xuống bậc thang, cô không biết sợ chết nói một câu, phát ra từ đáy lòng:

"Oa, xe của anh ta đẹp quá."

Mạnh Dịch không lên tiếng, anh ném cặp táp cho cô, vừa đóng cửa xe Mercedes-Benz G, ý là kêu cô lăn đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp