Tịch Ngôn Vãn buộc bản thân không nhớ đến hình dạng của những loài động vật thân mềm đó. Chị vô cùng nghiêm túc thừa nhận với A Tửu: "Đúng vậy, chị sợ chúng.”
"Thật ra thì…" Chị dừng một chút, kéo A Tửu đến một chỗ khô ráo không có người, nhẹ nhàng nói tiếp: "Thật ra trên đời này không có ai là hoàn hảo, em cứ xem sư huynh, sư tỷ như những người vô cùng bình thường là được, ở một vài chỗ bọn chị cũng không bằng em đâu.”
A Tửu sững sờ nhìn Tịch Ngôn Vãn, mấp máy môi nhưng rồi cũng không thốt ra được lời nào.
Nếu trước đây có người nói với A Tửu rằng sư huynh, sư tỷ của cô cũng có những chỗ không bằng cô đó. A Tửu nhất định sẽ cảm thấy đối phương đang lừa mình. Dẫu đến tận lúc này, A Tửu cũng không thể tin được rằng nhị sư tỷ chưa bao giờ biết sợ là gì, đỡ đòn, giết người, có thể cầm kiếm cười lạnh nói với người khác: "Cút đi cho bà" sẽ sợ những loài động vật thân mềm nhỏ nhắn dễ thương đó.
Trái tim đã từng dao động một lần trước đây, dưới sự thừa nhận của Tịch Ngôn Vãn lại dao động thêm một lần nữa.
A Tửu cảm thấy trong người mình dường như tách ra thành hai A Tửu nhỏ. Một A Tửu nhỏ nói không thể nào có chuyện đó, sư huynh sư tỷ siêu mạnh mẽ, sư tỷ nhất định là đang vỗ về an ủi cô thôi! Một A Tửu nhỏ khác thì đang do dự, hóa ra sư tỷ cũng sợ cái gì đó sao? Thì ra mình lợi hại hơn sư tỷ trong chuyện sợ động vật nhuyễn thể này?
Tịch Ngôn Vãn liếc mắt là có thể nhìn ra được vướng mắc nho nhỏ trong lòng A Tửu, chị uể oải cười, thản nhiên nói: "Chị sợ thật, không phải gạt em đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play