Khi A Tửu trả lời, vành tai bỗng đỏ lên vì xấu hổ, dường như đang thật sự sợ Cố Ly Nguyệt sẽ hỏi cô về thứ tự và điển cổ khác của ba mươi lăm kế còn lại. Cô chỉ muốn lấy sách che mặt kẻo mọi người nhìn thấy sự chột dạ của cô, nhưng sách tích tụ rất nhiều bụi và khá bẩn nên không thể che lên mặt được.
“Tôi...” Cố Ly Nguyệt lặng lẽ đưa tay đặt sách lại vào giá sách trước mặt A Tửu, vừa thầm nói: Tôi nào dám kiểm tra cậu chứ, kế đầu tiên trong ba mươi sáu kế tôi còn không biết nữa là.
Cố Ly Nguyệt cũng có thể nói ra được vài kế trong ba mươi sáu kế kế, như từ không thành có, giương đông kích tây, thay mận đổi đào… nhưng không thể kể được thứ tự cụ thể, huống hồ ê-kíp chương trình cố tình không viết trực tiếp kế sách ra, mà chỉ viết giả dối, không phải giả dối, thật ra chính là giả dối.
“A Tửu, quyển sách trong tay cậu cũng chỉ có một câu thôi hả?”
“Ừ, là một câu trong một bài thơ, ‘Ngân an chiếu bạch mã, tạp đạp như lưu tinh’.” A Tửu gấp sách lại đưa cho Cố Ly Nguyệt, rầu rĩ gãi đầu: “Xuất xứ từ bài ‘Hiệp khách hành’ của Lý Bạch, nhưng mấy câu sau thì tôi không nhớ ra.”
A Tửu nói xong, mắt hạnh sáng ngời nhìn Cố Ly Nguyệt, sự mong đợi và tin tưởng nơi đáy mắt chừng như có lẽ đã hóa thành thực chất.
Trong ấn tượng của A Tửu, tất cả sư huynh và sư tỷ trong tông môn vừa cầm lấy sách là có thể đọc làu làu nội dung bên trong, không giống cô phải chong đèn học thâu đêm suốt nửa tháng mới có thể gian nan đọc ra được một quyển.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play