Trong một căn phòng nhỏ, sáu bảy người tổ đạo diễn đang chụm đầu lại với nhau, nhìn chằm chằm vào máy tính một cách hết sức chăm chú – trên đó chiếu những thước phim do máy quay đặt trên cánh đồng ngô quay lại được.
Đợi đến khi xem hết video rồi, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, cảm xúc cực kỳ phức tạp.
Một lúc sau, một nhân viên công tác với kiểu tóc búi phồng thành thật than thở: “Vừa nãy suýt chút nữa tôi đã tưởng rằng chúng ta xem với tốc độ tua gấp 4 đấy. Nếu Tang Tửu không phải là nghệ sĩ thì cô ấy nhất định có thể giành vinh quang cho đất nước tại bộ môn điền kinh ở thế vận hội Olympic.”
“Lát nữa tôi xuất video ra dùng nhé?”
“Xuất ra làm gì?” Tổng đạo diễn Hoàng Phong ung dung ngồi ở giữa, ông ta nhìn A Tửu trên màn hình, thấy chuỗi bình luận chạy ngang nói tổ chương trình có mờ ám, cười ha hả phe phẩy chiếc quạt hương bồ trong tay: “Các cậu đó, các cậu còn trẻ quá, chúng ta phải đợi đến khi kết thúc chương trình livestream rồi mới xuất video ra dùng trong phiên bản cắt nối biên tập để đăng lên mạng chứ.”
Các chương trình giải trí livestream đều có ưu và nhược điểm, một trong những nhược điểm lớn đó là khi đăng phiên bản đã được cắt nối biên tập lên, tỉ suất người xem và lượng phát lại không bằng với các chương trình khác được ghi hình trước rồi mới chiếu.
Nhưng màn bẻ ngô sau tám giờ tối này của A Tửu đã cho bọn họ một miếng mồi, khiến cư dân mạng cảm thấy mới lạ và chờ mong. Muốn xem ư? Vậy thì hãy xem bản đã được cắt nối biên tập.
Nói xong, Hoàng Phong lại nghiêng đầu hỏi: “Ê-kíp của Quế Qua nói muốn làm khách mời tạm thời à?”
“Đúng vậy.”
Quế Qua, một nghệ sĩ vô danh tiểu tốt, trên mạng đồn anh ta từng bị Tang Tửu gây khó dễ. Vài tháng trước, anh ta trở nên nổi tiếng nhờ một bộ phim đam mỹ chuyển thể, lượng fan trên Weibo tăng vọt hàng chục triệu. Mấy ngày này những fans vừa mới đu anh ta đang điên cuồng tàn sát quảng trường nhà Tang Tửu, có fans quá khích thậm chí còn photoshop di ảnh của Tang Tửu, bảo Tang Tửu đi chết đi.
Ánh mắt Hoàng Phong dừng ở cảnh A Tửu bẻ ngô trên màn hình, chầm chậm phe phẩy chiếc quạt hương bồ: “Từ chối bọn họ đi. Anh ta mà đến, nói không chừng A Tửu lại trở về như dáng vẻ trước đây, mất nhiều hơn được.”
“Tôi hiểu rồi.”
[Ba người nhóm Tang Tửu bẻ hết ngô luôn? 200 cân ngô mà mất hai tiếng là bẻ xong rồi??? Mấu chốt là ngô của bọn họ rất nhỏ! Nhỏ hơn một nửa so với ngô bình thường đó! Bộ Tang Tửu có tay trong ở chương trình hả?! Giỏi đến nỗi vậy mà có thể khiến cho Diệp Doãn Đồng và Tống Dập giúp cô ta nói dối luôn?]
[Ô hay nhỉ! Tiểu Dập không thể nào nói dối đâu!]
[Tổ chương trình vẫn không chịu tung video Tang Tửu bẻ ngô ra, đoán chừng là trong lòng có quỷ chứ gì!? Tự dưng mị tò mò không biết người Tang Tửu “nương tựa” là ai? Chỉ trong một đêm có thể khiến ê-kíp chương trình trực tiếp xếp hàng ngay ngắn quả đúng là đỉnh của chóp [3]!]
[3] Nguyên văn 666666: Ngôn ngữ mạng, nói lóng của từ đỉnh, đỉnh của chóp.
[Tang Tửu nhỏ nhen ích kỷ, không ưa Bạch Dao và Giang Tuấn, chẳng thèm giúp đỡ gì cả. Đã không giúp hai người họ thì thôi đi, đến Xuyên Xuyên mà cô ta cũng không giúp?]
[Ô hay, bộ Quý Lâm Xuyên là người tàn tật hay sao mà những người khác phải giúp đỡ?]
Trong khi phần bình luận chạy trên màn hình đang cãi nhau ì xèo cả lên, Giang Tuấn đờ mặt ra, trong lòng lúng ta lúng túng. Một giây trước anh ta vừa mới chế giễu Tang Tửu vì nói dối, một giây sau lập tức bị chương trình làm bẽ mặt, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.
Anh ta nhìn thoáng qua dáng vẻ ân cần của Tống Dập và Diệp Doãn Đồng, trong lòng bùng lên ngọn lửa, đồng thời cũng có hơi ấm ức: “Tang Tửu, chẳng phải hôm qua cô có hỏi ai cần giúp không sao? Lúc đó anh đã nói với cô rồi mà.”
Nghe vậy, A Tửu ngước lên nhìn ánh mắt lên án của Giang Tuấn, hơi nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt vô tội: “Lúc đó anh có bảo tôi, nhưng tôi cũng có từ chối anh trong lòng rồi mà!”
[Chỉ số ra vẻ: 10/9999]
Lúc trả lời, A Tửu chậm rãi nhấn rõ từng chữ, trông có vẻ vô cùng nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc… chọc điên người ta.
Giang Tuấn: “…”
Đệt!
“Vậy cô cũng không giúp Dao Dao luôn?! Nhiệm vụ của cô, Dao Dao cũng có giúp cô làm mà!”
Bạch Dao đứng bên cạnh anh ta vẫn mang vẻ dịu dàng như cũ, nhưng dịu dàng đến mấy cũng thể giấu được sự cô đơn nơi đáy mắt cô ta – rất giống một sự cô đơn vì chẳng ai quan tâm để ý, nhìn mà làm lòng người khác nhói đau.
Chiều hôm qua Bạch Dao chủ động đề nghị giúp A Tửu làm nhiệm vụ, A Tửu cũng đồng ý rồi. Nhưng đến lượt A Tửu, rõ ràng cô có thể giúp Diệp Doãn Đồng và Tống Dập bẻ hết ngô nhưng lại không hề mảy may giúp Bạch Dao. Ai nhìn thấy mà không khó chịu kia chứ.
“Anh Giang, đừng nói nữa, lỗi tại em quá chậm chạp, hoàn toàn không giúp được gì cho Tửu Tửu cả. Tửu Tửu không giúp em cũng rất bình thường thôi, thật ra nếu Tửu Tửu thật sự giúp em, ngược lại em sẽ xấu hổ lắm.”
Diệp Doãn Đồng đang rót sữa giúp A Tửu, nghe vậy thì động tác hơi dừng lại một chút. Lời nói của Bạch Dao, có thể là “người nói vô tâm, người nghe có ý”, nghe cứ cảm thấy như đang bảo A Tửu vô ơn độc địa vậy.
“Thật vậy sao?!” Sau khi hỏi lại, A Tửu vui vẻ nắm lấy cổ tay Diệp Doãn Đồng, hệt như thể đang xin chị ấy khen ngợi: “Chị nhìn xem, tối qua chị và Tiểu Dập hỏi có cần giúp những người khác làm việc không em đã nói rồi mà. Bọn họ đã từ chối rồi mà tụi mình còn giúp, rất có thể bọn họ sẽ không vui. Chuyện người ta đã từ chối rồi, chúng ta không thể cưỡng cầu ép buộc được. Chị nhìn xem, suýt chút nữa là Bạch Dao xấu hổ rồi! May mà tụi mình không giúp đó!”
Lúc nói chuyện, A Tửu ngước khuôn mặt trắng nõn nhỏ bằng bàn tay của mình lên, đôi mắt lấp la lấp lánh, hệt như những vì sao sáng rỡ không dính chút bụi trên bầu trời đêm, khuôn mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo tự hào rằng “em hết sức, cực kỳ, vô cùng thông minh đấy nhé”.
Bạch Dao: “…”
Diệp Doãn Đồng: “…”
Những người khác và cư dân mạng: …
[Chỉ số ra vẻ: 11/9999]
Chỉ số ra vẻ nhảy hai số khiến A Tửu nở một nụ cười vừa lớn vừa rạng rỡ, giống như một mặt trời nhỏ chói lọi treo trên cao, dù là ai cũng không thể phản bác được.
Quý Lâm Xuyên định thần lại từ thế giới của mình, quan sát A Tửu như có điều suy nghĩ. Anh đột nhiên phát hiện người trước mặt đây không chỉ có vẻ ngoài mà giọng nói cũng giống như tiểu sư muội, ngay đến sự thẳng thắn khi nói và làm việc cũng giống tiểu sư muội như đúc.
Khi mọi người đang im lặng nhìn nhau, Tống Dập thấy sắc mặt Giang Tuấn khó coi, sợ anh ta trách móc A Tửu nên vội vàng cười hì hì giải vây: “Anh Giang, nhiệm vụ của anh nặng hơn mọi người, buổi sáng một mình anh không làm được đâu, để em giúp —”
“Tiểu Dập, cậu im miệng!” Giang Tuấn vờ tức giận trừng mắt liếc Tống Diệp, cũng nhận thức được Tống Dập đã cho mình một bậc thang đi xuống: “Đàn ông không thể nói không được!”
A Tửu vừa mới uống nửa ly sữa cho bữa sáng, khắp cơ thể được thỏa mãn, trên mặt cũng lộ ra nụ cười. Sau khi để ly xuống, cô tự nhiên bổ sung một câu: “Đại sư huynh của tôi nói, những người coi thường con gái thì không, xứng, nói, được.”
“Cô —!” Vừa mới thốt được một chữ, nhìn thấy ánh mắt trong sáng vô tội của A Tửu, Giang Tuấn lại đột nhiên nghẹn lời, dù có ngu ngốc đến đâu cũng hiểu được tại sao A Tửu lại ghim anh ta.
Sống từ nhỏ đến lớn, anh ta đã quen thấy những người đeo mặt nạ, những người ngoài một đằng trong một nẻo, bình thường cũng lười phân biệt, cứ cười cười nói nói làm cho nhau hài lòng là được.
Nhưng khi gặp phải một người ngay thẳng bộc trực, trong lòng nghĩ sao nói đó, thậm chí còn không hiểu được khách sáo là gì, ngược lại anh ta không muốn đối phương học được mấy thứ quanh co lòng vòng kia quá sớm.
Sau khi cẩn thận nhớ lại tất cả những gì đã trải qua trong mấy ngày vừa rồi, anh ta bỗng nhiên phát hiện Tang Tửu rất chân thật, bởi vì Lương Dư Hàng mà không thích Bạch Dao, cô chẳng thèm giả vờ mặt ngoài làm gì. Nếu Tang Tửu cho chút mặt mũi bên ngoài, bản thân anh ta cũng sẽ không có ý kiến lớn như thế.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Giang Tuấn chột dạ dời mắt sang chỗ khác, cộc cằn nói: “Tang Tửu, anh xin lỗi, trước đó anh không nên bảo cô nói dối, cũng không nên nói cô lén ăn vụng trong phòng. Anh sai rồi.”
A Tửu mỉm cười: “Được rồi, không để anh ngã sấp mặt nữa.” Tui rộng lượng lắm đúng không!!!
Giang Tuấn ngẩn ra, lập tức vô cùng giận dữ, chỉ tay vào A Tửu, lớn tiếng lên án: “Cô vậy mà lại nhân lúc không có ai lén vẽ vòng tròn nguyền rủa anh?!!”
A Tửu ngu ngơ nhìn lại: “Hả??”
Hóa ra người của thế giới khác đã giỏi đến mức vẽ một vòng tròn là có thể khiến người ta gặp xui xẻo luôn sao?!!
Ở bên kia, khi Quý Lâm Xuyê nghe thấy những gì A Tửu đứng trước mặt nói, bỗng chốc thẳng lưng lên, tay đang khoác lên một bên cũng bất giác nắm chặt. Ánh mắt anh khóa chặt vào A Tửu, như xác định một cái gì đó. Nếu không có máy quay ở đây, có thể anh sẽ không thể kiểm soát được biểu cảm trên khuôn mặt.
NPC tiểu sư muội biến mất trong game mobile, tiểu sư muội A Tửu mà tìm khắp số liệu của công ty game mobile cũng không thấy, vậy mà lại xuất hiện rồi sao???
Quý Lâm Xuyên phỉ nhổ phỏng đoán vô lý hoang đường của mình, đồng thời không kìm được mà ngẩng lên nhìn A Tửu. Nhìn một lúc, anh đột nhiên cảm thấy suy đoán ban đầu của mình cũng có chút căn cứ.
Anh kìm nén xúc động muốn truy hỏi A Tửu ngay lập tức, âm thầm định tìm cơ hội nói vài lời với A Tửu để thăm dò một phen.
Nếu như tiểu sư muội thật sự xuất hiện…
Quý Lâm Xuyên lại đưa mắt nhìn A Tửu một lần nữa, trái tim vốn đang bình tĩnh bất giác mềm đi một chút. Nếu thật sự đúng là cô, vậy anh có thể danh chính ngôn thuận cưng chiều em gái rồi.
Nửa tiếng sau, những người khác lục tục đi đến cánh đồng ngô, còn A Tửu thì mượn lý do sợ nóng sợ nắng ở lại trong sân.
A Tửu không phải là kiểu người có thể ngồi đợi, huống hồ tiếp tục ngủ cũng không thể lấy thêm chỉ số ra vẻ. Cô dứt khoát đi đến bàn để nguyên liệu nấu ăn của ê-kíp chương trình, nhìn xô kẹo đặt trên bàn, A Tửu nuốt nuốt nước miếng. Cô giương mắt nhìn nhân viên buộc tóc búi phồng trước mặt, ánh mắt đầy chờ mong, mềm giọng hỏi: “Thật ra tôi có lén bẻ nhiều hơn 25 kí ngô, có thể đổi chút kẹo với các cô được không?”
Tóc búi phồng bị sự đáng yêu của A Tửu tấn công trực diện, suýt chút nữa là trực tiếp đẩy xô kẹo ra, may mà lý trí kéo lại kịp thời: “Khụ khụ, 25 cân ngô, có thể đổi, đổi được hai viên kẹo.”
Quả nhiên, tóc búi phồng vừa cất lời, những cư dân mạng ở trong phòng livestream của A Tửu đều nói ê-kíp chương trình bụng dạ độc ác.
A Tửu cúi đầu nhìn kẹo trong xô nhựa, mím môi, hình như bên trong có năm vị: dâu, cam, dứa, bạc hà, nho. Cái nào trông cũng rất bắt mắt, khắp cơ thể đều kêu gào muốn ăn.
“Chị bé ơi.” A Tửu nghĩ đến một vài ví dụ “ra vẻ” mà hệ thống đưa ra, vành tai bỗng đỏ bừng. Thế nhưng cô vẫn kiên trì đến cùng, ngượng ngùng lắc vai ra trước rồi sau, nhìn tóc búi phồng với vẻ đáng thương, chu môi làm nũng: “Chị cho em đổi thành năm, à không, ba viên kẹo có được không? Chị xinh đẹp nhất, đẹp hơn cả tiên nữ trên trời, chị cho em đổi thành ba viên kẹo nhé, nha chị?”
[Chỉ số ra vẻ: 12/9999]
Ánh mắt A Tửu sáng lên, hóa ra các ví dụ “ra vẻ” thật sự có ích?
Tóc búi phồng ban đầu có chút ý kiến với A Tửu, cho rằng cô quá kiêu căng và ương bướng, nhưng lúc này được A Tửu nũng nịu gọi chị, lần đầu tiên cô ấy trải nghiệm cái gì gọi là ngọt thấu lòng luôn, a a a a a a!! Quá, quá sung sướng!!!
“Được được được, cho em cho em? Ba viên? Không không, chị cho em tất!”
Giây tiếp theo, mấy người tổ đạo diễn trợn tròn mắt nhìn kẻ phản bội nằm trong số họ nhét xô kẹo vào trong lòng A Tửu ngay trước ống kính.
A Tửu nở nụ cười rạng rỡ, nụ cười còn ngọt hơn cả kẹo đường, cô thiếu điều nhảy cẫng ngay tại chỗ: “Cảm ơn chị gái xinh đẹp! Không cần cho em hết đâu, em không tham lam, chỉ cần cho em năm viên là được rồi, mỗi vị một viên.”
Tóc búi phồng thoải mái đồng ý: “Được!”
A Tửu vừa lấy được kẹo là ngay lập tức bỏ viên vị dâu vào trong miệng. Cô đang định nói kẹo rất ngọt, nhưng nghĩ đến chỉ số ra vẻ của mình, A Tửu không thể không nâng cao yêu cầu về khẩu vị của mình lên. Vẻ ghét bỏ hiện lên trên khuôn mặt trắng nõn, trông rất giống một “cô lớn” đang bới lông tìm vết: “Vị dâu chẳng rõ chút nào cả, thành phần cũng thường thôi.”
Cư dân mạng: Chao ôi!
[Chỉ số ra vẻ: 13/9999]
Thấy một xô kẹo mang lại cho mình hai chỉ số ra vẻ, A Tửu vui sướng vô cùng, lấy ra một viên vị nho từ trong đống kẹo, kín đáo đưa cho tóc búi phồng, muốn sẻ chia với người ta. Hơn nữa, A Tửu thấy tóc búi phồng phải trông kẹo trái cây cả ngày hôm trước mà không đổi được bắp ngô nào, rất đáng thương.
Lúc chia sẻ A Tửu cũng luôn ghi nhớ hình tượng thích ra vẻ của mình, cô nhận xét: “Vị bình thường, cho chị một viên này.”
Ban đầu, A Tửu tưởng rằng mình có thể lấy được một điểm ra vẻ nữa, nào ngờ không lấy được chỉ số ra vẻ, ngược lại còn nhận được vẻ mặt dở khóc dở cười của tóc búi phồng.
Tóc búi phồng không chút ngại ngần bóc giấy gói kẹo trái cây ra, giải thích một cách mơ hồ rằng: “Lúc còn bé, chị thường giả vờ nói thịt và bánh ga-tô không ngon để lừa bố mẹ ăn thử.” Ai bảo khi ấy nhà nghèo, bố mẹ nhịn ăn nhịn mặc để nhường tất cả cho cô ấy ăn cơ chứ.
Nói xong, tóc búi phồng nếm thử vị kẹo, nhướn mày cười, bày ra dáng vẻ “đúng như tôi đoán”: “Ngọt lắm.”
Cư dân mạng: ?
Bỗng nhiên hiểu ra!
A Tửu: “?”
Đứng ngoài sân nông trại một lúc, A Tửu buồn rầu gãi gãi đầu, vẫn không hiểu được nguyên nhân tại sao chị bé xinh đẹp kia lại lừa bố mẹ khi còn bé. Chẳng lẽ chị bé xinh đẹp cũng phải giữ hình tượng không thể để nó sụp đổ sao?