Tám giờ sáng, đang là giờ cao điểm, trên đường từ Bắc Kinh ra sân bay, xe cộ đông nườm nượp, còi xe kêu không ngừng.
Bên trong chiếc xe thương vụ màu đen khiêm tốn, A Tửu tựa đầu lên vai Tịch Ngôn Vãn khẽ ngáp một cái. Một lớp sương mù giăng kín đôi mắt hạnh màu nâu, trông cô có vẻ buồn ngủ và mệt mỏi.
A Tửu rất buồn ngủ. Có lẽ là đêm hôm trước cô trò chuyện quá khuya, chỉ ngủ được tổng cộng hai tiếng. Nhưng dù buồn ngủ đến đâu, A Tửu vẫn nắm thật chặt tay Tịch Ngôn Vãn, cố gắng hết sức mở to mắt, không để bản thân mình ngủ quên mất.
Nhắc mới nhớ, đã rất lâu cô không cảm nhận được cảm giác buồn ngủ và mỏi mệt rồi. Lúc trước tu luyện trong tông môn, cô không ngủ mấy đêm liền cũng chẳng có chuyện gì cả. Không giống như bây giờ, cảm giác mệt mỏi buồn ngủ rất chân thật, trải nghiệm vô cùng mới lạ.
“Em mệt à?” Tịch Ngôn Vãn đưa tay chạm vào má A Tửu, lúc nói chuyện, ở chị toát ra sự dịu dàng hiếm thấy: “Một tuần nữa là có thể gặp được rồi, em còn ra sân bay làm gì? Cứ ở nhà ngủ cho đã đời, hôm sau tràn đầy năng lượng tham gia chương trình sướng biết bao.”
A Tửu lắc đầu – cô vẫn còn cảm thấy hơi buồn ngủ. Nắm chặt lấy tay Tịch Ngôn Vãn, A Tửu nhỏ giọng làm nũng: “Vừa mới ở cùng sư tỷ một tuần liền bây giờ tách ra, em không nỡ xa chị.”
Hơn nữa sáng nay khi thức dậy, cô luôn cảm thấy sợ hãi bất an trong lòng, lo lắng nhị sư tỷ đi đường gặp chuyện không may, vậy nên cô vẫn quyết đi theo dù có buồn ngủ cách mấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT