"Em không thể sửa thói quen trì hoãn được sao, đi vệ sinh 5 phút mà em kéo dài đến cả 10 phút."
Cố Tri Hành mặt đen như than nói chia tay.
Tôi khóc lóc cầu xin anh ta suốt một ngày một đêm: "Tiểu Tri Tri, anh thật tàn nhẫn, anh chắc chắn chứ?"
Anh ta đối diện với lời cầu xin của tôi, không chút động lòng.
"Vậy được, tôi nhất định sẽ trở nên xuất sắc hơn rồi đến tìm anh."
"Ừ." Anh ta trả lời một chữ.
Tôi mang hành lý ngồi ngoài hành lang, đợi nửa tiếng mà anh ta không tới tìm tôi.
Tôi khóc, giả vờ, giây tiếp theo.
Tôi xóa hết mọi liên hệ với anh ta.
Tốt quá, tên quỷ đó, tôi cuối cùng đã chia tay với anh ta rồi.
Nói thật, tôi đã chịu đựng anh ta đủ rồi.
Ăn cơm, chơi game, dạo phố, hôn, nắm tay, ôm... mọi thứ anh ta đều quy định thời gian, chỉ cần tôi chậm một chút hoặc vượt quá thời gian anh ta sẽ nổi giận.
Những việc khác tôi đều có thể chịu, dù sao tôi cũng biết mình có thói quen trì hoãn.
Nhưng hôn nhau mà quá 5 phút đã kêu dừng, thật sự khiến tôi khó thở.
Cảm giác như núi lửa phun trào, ngay lập tức bị một ngọn núi băng đè xuống khiến tôi ngạt thở.
Tôi chịu đủ rồi...
Tôi lướt TikTok và đăng: "Bị bạn trai mắng, chia tay rồi, từ bây giờ bạn trai mới có thể xếp hàng từ Pháp."
Không ngờ qua một đêm, tôi nổi tiếng.
Bình luận 99+, thích 99+, tin nhắn riêng 99+...
Tôi hoàn toàn bối rối.
Tôi nhìn đống tin nhắn hỗn loạn, không có tâm trí để trả lời.
Cho đến khi một người tên "Văn Tu" thu hút sự chú ý của tôi.
Tim tôi đập mạnh.
Không thể nào trùng hợp vậy chứ?
Trên mạng lại gặp người quen?
Lớp trưởng cấp 3?
Tôi ôm điện thoại, suy nghĩ vài ngày, trả lời: "Cậu có thể chuyển cho tôi 5000 tệ được không?"
Giây tiếp theo, hắn xóa kết bạn với tôi.
Haiz...
Tôi biết ngay là lừa đảo mà.
Lớp trưởng lạnh lùng, cao ngạo, chưa bao giờ nói chuyện với tôi, làm sao có thể kết bạn với tôi chứ?
2
Văn Tu chuyển đến lớp chúng tôi vào tháng cuối cùng của năm ba.
Vừa đến đã trở thành lớp trưởng.
Hỏi thì chỉ biết là nhờ thành tích vượt trội.
Cậu ta không thích nói chuyện, nghiêm túc đến đáng sợ.
Để không ảnh hưởng đến thành tích của cậu ta, chủ nhiệm lớp đặc biệt gọi tôi vào văn phòng.
"Đừng nói chuyện với cậu ấy, đừng làm phiền việc học của cậu ấy, cậu ấy cần gì em hãy giúp, em ngoan nhất, thầy tin em."
Tôi gật đầu nói được, rồi trở thành bạn cùng bàn với cậu ta.
Tôi đương nhiên phải ngoan, ai bảo chủ nhiệm là bố tôi chứ.
Vậy nên cuối cùng giao tiếp của tôi với cậu ta là con số 0.
Cậu ta thường nhờ tôi nộp bài tập, lấy nước, lấy đề thi...
Sau này tôi quen dần, không cần cậu ta nói, tôi tự động làm những việc đó.
Một ngày, cậu ta đột nhiên nhìn tôi suy tư, viết lên giấy nháp một câu: "Cậu là người câm à?"
Tôi...
Vì sợ uy của bố, tôi nuốt nỗi ấm ức vào bụng, viết hai chữ: "Không phải."
Cậu ta ngẩng đầu, rất ngạc nhiên, tất nhiên cũng không nói thêm gì với tôi.
Sau đó vì bận thi cử quá nhiều.
Sau kỳ thi đại học tôi như thoát khỏi một lớp da, quên mất nhiều chuyện, bao gồm cả cậu ta.
Chỉ nghe bố tôi nói cậu ta đỗ vào Thanh Hoa.
Trong nhóm lớp, cậu ta chưa bao giờ phát biểu đột nhiên @tôi (tag tôi):
"Sao cậu không thi Bắc Đại, có một ngành rất hợp với cậu."
...
Nhóm lớp đang náo nhiệt đột nhiên im bặt.
Mọi người đều nín thở, chờ đợi câu trả lời của tôi.
Tôi lập tức run sợ, trả lời dè dặt: "Xa nhà quá, thật lòng tôi thấy bình thường."
Sau đó, mọi người vẫn không dám phát biểu.
Một lúc sau, cậu ta gửi lại một chữ: "Ồ."
Ồ?
Chết tiệt...
Sau khi cậu ta thoát khỏi nhóm, cả nhóm lớp cười ầm lên.
"Hahaha"
"Thần thánh gì mà xa nhà quá."
"Còn bình thường, sao cậu không nói luôn Thanh Hoa tên xấu, là trường nghề Ngũ Đạo Khẩu."
"Cậu trực tiếp làm lớp trưởng giận đến thoát mạng."
"Quá tuyệt."
...
Tôi nhìn sự náo nhiệt trong nhóm, xấu hổ đến cực điểm.
Tên Văn Tu đó chắc chắn là đang chế giễu tôi, thật tức ch//ết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT