Cùng lúc này bên ngoài có mấy mấy đến, mọi sự chú ý cũng đều dồn vào bọn họ.

“Kia không phải là Lý tổng sao?”

“Một trong năm người đứng đầu thành phố A hay sao sao?”

“Sao anh ta lại đến đây?”

Nhìn thấy nhân vật lớn đến Mộ Vũ cũng nhanh chóng ra đón đón anh ta.

“Lý tổng sao hôm nay anh lại có nhã hứng đến tham gia bữa tiệc này vậy?”

Lý Tuấn- người của tập đoàn Lệ thị, bắt tay với Mộ Vũ.

“Tôi thay mặc Lệ tổng, đến đây để chúc mừng sinh nhật con trai yêu quý của ngài.”

Mộ Vũ: “Ông nói là Lệ tổng của tập đoàn Lệ thị của tập đoàn Đế Hào, Lệ Đình Thâm phải không?”

Lý Tuấn: “Đúng là vậy!”

Lý Tuấn đưa quà cho Mộ Trạch nói: “Mộ công tử, xem xem có thích món quà mà Lệ tổng tặng anh không?”

Mộ Trạch vừa nhìn đã nhận ra món quà này có giá trị đến mức kinh ngạt, “Đây là bộ đánh golf của Simon, toàn thế giới chỉ có một bộ, còn có chữ ký của ông ấy nữa.”

Lý Tuấn: “Mộ công tử quả là có mắt thẩm mỹ. Lệ tổng nghe nói Mộ công tử thích chơi golf, nên đã đặc biệt nhờ tôi mang đến đây.”

Mộ Trạch: “Nhờ Lý tổng giúp tôi chuyển lời cảm ơn đến Lệ tổng. Tôi rất thích món quà này!”

Lý Tuấn: " Mộ công tử thích là được rồi. Quà tôi cũng đã tặng, tôi còn có việc phải sử lý, nên đi trước đây."

Mộ Vũ: “Vậy tôi tiễn Lý tổng!”

Lý Tuấn: “Được.”

Mọi người có mặt tại bữa tiệc cũng rất ngưỡng mộ món quà của Lệ Đình Thâm đã tặng cho Mộ Trạch.

“Cây gậy đánh golf này tôi đã từng xem qua, đầu năm 2019 có người đã đề xuất mua với giá 5 triệu đô la Mỹ. Đến bây giờ thì không thể định được giá nữa rồi!”

“5 triệu đô la Mỹ! Vậy có nghĩa là bằng 30 triệu nhân dân tệ, vậy bây giờ giá của nó phải tăng gấp bao nhiêu lần rồi nhỉ.”

Mọi người đang không ngừng bàn tán về món quà của Lệ Đình Thâm, Trần Phước Lợi vô cùng tức giận đứng ở một gốc mà uống rượu. [Hừ! Chỉ là bộ đánh golf thôi có cần phải nói quá lên như vậy không? Đúng là một lũ ngu ngốc!]

Thấy Trần Phước Lợi đứng ở một góc tức giận uống rượu, Nguyễn Thanh Phương thấy vậy liền nhân lúc không có ai chú ý bỏ thuốc vào ly rượu, rồi mang đến chỗ của Trần Phước Lợi. Trần Phước Lợi nhìn thấy cô cũng không có chút nghi ngờ mà nhận lấy ly rượu, Nguyễn Thanh Phương cười nói:

“Anh lợi à, anh nói xem tại sao Lệ tổng lại tặng anh cả món quà tốt như vậy chứ? Lẽ nào là vì chị Hy Hy sao?”

Trần Phước Lợi nghiến răng nghiến lợi uống hết ly rượu trong tay, rồi liền bác bỏ lời của cô.

“Không thể nào Mộ Tiểu Hy là vị hôn thê của anh, thì liên quan gì đến Lệ Đình Thâm chứ!”

“Nhưng mà cả nhà Mộ gia bọn em, thì cũng chỉ có mỗi chị ấy là quen biết Lệ tổng. Ây da! Anh nói xem rõ ràng là anh mới là hôn phu của chị ấy, mà Lệ tổng lại tặng món quà tốt như vậy, đây không phải là đang vả vào mặt anh sao?”

Trần Phước Lợi càng thêm tức giận: “Đừng nói nữa! Còn một tháng nữa là anh và Tiểu Thanh đính hôn rồi.”

Nguyễn Thanh Phương làm nủng nói:

“Anh Lợi à, rốt cuộc thì Mộ Tiểu Hy có gì tốt chứ? Anh nghĩ mà xem lúc ở trường quay thì lại mập mập mờ mờ với Giang Tuấn Kỳ. Bây giờ lại không rõ ràng với Lệ tổng, người phụ nữ như chị ấy thì có gì đáng để anh thích chứ. Chị ấy cơ bản là không có để anh vào trong mắt.”

Lúc này Trần Phước Lợi lại có chút choáng váng nói:

“Đủ rồi! Tiểu Hy không phải loại người như vậy!”

“Vậy em chúc anh Lợi sớm thành công nhé!”

Trần Phước Lợi lúc này sắp đứng không vững nữa, Nguyễn Thanh Phương liền đỡ lấy anh.

“Anh Lợi anh uống nhiều rồi, em đỡ anh đi nghĩ ngơi nhé!”

“Được.”

Lúc đỡ Trần Phước Lợi rời đi Nguyễn Thanh Phương không quên liếc nhìn Mộ Tiểu Hy mà thầm cười. [Mộ Tiểu Hy, sau đêm nay người đàn ông này là của tôi. Mộ gia sớm muộn gì cũng sẽ là của tôi. Tôi sẽ xem cô lấy gì để tranh giành với tôi.]

Mộ Tiểu Hy bên này cũng đã nhìn thấy Nguyễn Thanh Phương đưa Trần Phước Lợi rời đi nhưng cô cũng chỉ cười lạnh một cái.

Ngày hôm sau, sau khi thức dậy Trần Phước Lợi vừa mới mở mắt ra lại nhìn thấy người nằm bên cạnh của mình là Nguyễn Thanh Phương, liền giật mình ngồi dậy.

“Thanh Phương, sao em lại ở trên giường của anh?”

Nguyễn Thanh Phương tỏ ra uất ức nói: “Anh Lợi à, anh quên rồi sao? Tối qua anh uống say, em đã đưa anh về phòng. Nhưng anh… anh lại cưỡng bức em.”

“Không thể nào.”

Nguyễn Thanh Phương mở điện thoại đưa cho Trần Phước Lợi xem.

“Anh Lợi, sao anh vẫn không tin em. Anh xem thử đi, em đã lấy điện thoại quay lại rồi. Anh chính là…”

Trần Phước Lợi lập tức ngắt ngang lời của cô hỏi:

" Cô rốt cuộc là muốn thế nào?"

“Muốn anh giúp em lật đổ Mộ gia, em muốn mọi thứ của Mộ gia.”

“Cô đã điên rồi Mộ gia đã nuôi coi khôn lớn.”

“Vậy thì đã sao chứ? Trong mắt của họ chỉ có Mộ Tiểu Hy, những thứ bọn họ cho em cũng chẳng qua là đồ bố thí mà thôi.”

“…”

“Anh Lợi à, thật ra thì anh cũng không yêu chị ấy đúng không? Nếu không anh đã không cùng em…”

“Đủ rồi, cô muốn làm thế nào?”

Nguyễn Thanh Phương liền mỉm cười đầy mu mô, nói kế hoạch tiếp theo của mình cho Trần Phước Lợi biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play