Tác giả: Ninh Ninh

Thấy Trần Phước Lợi tức giận trong lòng của Nguyễn Thanh Phương vô cùng vui vẻ.

" Đúng rồi, dạo gần đây chị gái không những thân thiết với Lệ tổng, mà còn rất thân với thầy Giang."

Trần Phước Lợi: "Thầy Giang?"

Nguyễn Thanh Phương: "Là ảnh đế Giang Tuấn Kỳ!"

Trợ Lý Văn vừa đi vừa nói cho Mộ Tiểu Hy biết tất cả chuyện của Lệ Đình Thâm.

Mộ Tiểu Hy: "Tập đoàn Lệ thị xảy ra chuyện. Anh ấy lại liều mạng với công việc, không nghỉ ngơi, cũng không dùng thuốc?"

Trợ lý Văn: "Mộ tiểu thư, đáng lẽ tôi không nên đem việc này nói cho cô nghe. Nhưng chủ tịch vì cô đã đánh đổi rất nhiều, Trần Phước Lợi kia chẳng có gì để so sánh được với anh ấy! Tôi biết cô tức giận vì chủ tịch không chịu chọn cô đóng trong bộ phim này. Nhưng cô có biết, tại sao kịch bản này lại nằm trong tay của Mộ tổng không?"

Mộ Tiểu Hy: "Không phải anh ấy tăng giá gấp đôi bán nó cho chú tôi sao?"

Trợ lý Văn tức giận nói: "Cô thực sự tin vào điều đó à? Việc này là tôi tự tay làm, chủ tịch đã tặng miễn phí kịch bản này cho Mộ tổng. Còn về việc không cho phép cô tham gia kịch bản này, cũng là vì hôm đó anh ấy nhìn thấy được, sự nguy hiểm của cô khi diễn thử, lo lắng về sự an toàn của cô. Mấy ngày trước, chủ tịch cố ý không cho cô xuống xe, cũng là vì lo lắng về những người hâm mộ điên cuồng, sẽ theo dõi cô. Còn cả tối hôm đó cô uống say, anh ấy đã chăm sóc cho cô suốt cả đêm. Trời còn chưa sáng, đã dậy tự mình làm bữa sáng cho cô rồi. Cô thì hay rồi, không thèm nhìn một cái, chỉ đi theo Trần Phước Lợi. Cũng chính là hôm đó, trên đường trở về chủ tịch bắt đầu sốt cao không ngừng. Mộ tiểu thư ngay cả tôi cũng không thể nhìn nổi."

Mộ Tiểu Hy lúc này lại nhớ đến hôm đó ở phim trường Lệ Đình Thâm đã không màng nguy hiểm nhảy xuống hồ để cứu cô. Cô còn chẳng thèm quan tâm đến, mà còn tức giận bỏ đi. Lại thêm hôm đó cô vì lo lắng sợ mình đã nói lộ ra gì đó, nên mới đi theo Trần Phước Lợi. Mà không nhìn thấy Lệ Đình Thâm đang rất đau lòng.

Trợ lý Văn nói nhiều như vậy như cô vẫn không không có phản ứng nào, có chút thất vọng nói:

"Mộ tiểu thư, nếu cô không tin thì có thể tìm Mộ tổng để hỏi."

Mộ Tiểu Hy lúc này liền lo lắng hỏi: "Bây giờ anh ấy đang ở đâu?"

"Hả?"

Mộ Tiểu Hy: "Bây giờ anh ấy đang ở đâu? Không phải anh ấy đang bị bệnh sao? Mau đưa tôi đi tìm anh ấy."

"Vậy mau lên xe, tôi đưa cô đi!"

Trợ lý Văn liền vui vẻ mở cửa xe cho cô. Sau đó lái xe đưa cô đến chỗ của Lệ Đình Thâm. Trên đường đi Mộ Tiểu Hy lại hỏi trợ lý Văn.

"Văn Bân, Lệ tổng có sở thích gì đặc biệt hoặc là có đồ gì đó anh ấy thích không?"

Trợ lý Văn buộc miệng nói: "Cô đó..."

Mộ Tiểu Hy: "Hả?"

Trợ lý Văn: "Cô tự nghĩ xem."

Mộ Tiểu Hy nài nỉ nói: "Cậu nói trực tiếp cho tôi biết không phải là được rồi sao?"

"Tôi cũng không không biết!"

Mộ Tiểu Hy: "Vậy cậu đưa tôi về trước đã."

"Hả? Về nhà cô sao?"

"Phải!"

"Ồ! Được."

Sau khi về nhà cô nhà tự mình xuống bếp nấu gì đó rồi lại bảo trợ lý Văn đưa cô đến chỗ của Lệ Đình Thâm.

'Cốc cốc cốc' Mộ Tiểu Hy đến gõ cửa một lúc thì Lệ Đình Thâm mới mở cửa.

"Lệ Đình Thâm, tôi..."

Còn chưa nói xong thì anh đã trực tiếp đóng cửa lại, cô liền ở bên ngoài giải thích với anh.

"Lệ Đình Thâm, anh vẫn còn vì chuyện lần trước mà tức giận sao? Xin lỗi mà, tôi đã nghe những gì Văn Bân nói rồi..."

Lúc này Lệ Đình Thâm đeo khẩu trang đi ra mở cửa rồi lạnh lùng hỏi:

"Mộ tiểu thư có việc gì không?"

Không đợi anh mời vào cô mỉm cười rồi nhanh chóng chạy vào bên trong nhà anh, chỉ sợ anh sẽ đuổi cô đi.

"Tôi nghe Văn Bân nói anh bị bệnh, nên đặt biệt đến đây để chăm sóc cho anh. Đây là canh tôi đã đặc biệt nấu cho anh. Tôi đã mất rất nhiều thời gian mới nấu xong, anh mau qua đây thử xem."

Lệ Đình Thâm đóng cửa lại rồi đi đến chỗ của cô. Nhìn thấy Lệ Đình Thâm đeo khẩu trang cô muốn đưa tay ra tháo xuống thì bị anh tránh né.

"Ở nhà còn đeo khẩu trang làm cái gì? Mau bỏ ra đi!"

"Tôi bị cảm, nếu bỏ ra sợ sẽ lây cho cô Mộ."

Mộ Tiểu Hy mặc kệ anh phản khán, nhân cơ hội anh không chú ý mà kéo khẩu trang của anh xuống nói:

"Bị cảm!"

Lệ Đình Thâm liền quay mặt đi chỗ khác, nhưng cô đã nhìn thấy sắt mặt của anh có chút khác thường liền hỏi:

"Anh sao vậy? Sắc mặt trông không tốt lắm! Không phải là sốt rồi chứ? Tôi sờ thử."

Nói xong Mộ Tiểu Hy đưa một tay lên trán anh, còn tay còn lại để lên trán mình muốn đo nhiệt độ cho anh. Lúc này khoảng cách của hai người cũng rất gần, ánh mắt của Lệ Đình Thâm vẫn luôn âu yếm nhìn cô.

Mộ Tiểu Hy kéo tay anh, "Sao lại nóng thế, không được anh phải cùng tôi đi đến bệnh viện ngay!"

Nhưng anh lạnh lùng nói: "Không cần đâu tôi còn công việc chưa hoàn thành."

Lệ Đình Thâm muốn quay người đi thì Tiểu Hy lại kéo tay anh lại mà mắng.

"Lệ Đình Thâm, anh điên rồi à? Công việc nào quan trọng hơn cả sức khỏe chứ. Dù anh không đi bệnh viện thì anh cũng phải uống thuốc trước chứ!"

Bị cô kéo tay lại anh nhìn chầm chầm vào tay cô,Tiểu Hy liền lập tức buông tay anh ra rồi hỏi:

"Thuốc để ở đâu?"

Lệ Đình Thâm vậy mà lại mỉm cười nói: "Phòng ngủ có phải cứu thương."

"Tôi đi lấy cho anh!"

Lệ Đình Thâm cũng đi theo cô về phòng ngủ, rồi ngoan ngoãn nằm xuống, uống thuốc mà cô đưa cho anh.

Lệ Đình Thâm nhìn cô nói: " Cô đừng giận nữa!"

"Tôi giận cái gì chứ! Về việc của nhóm người hâm mộ, còn có việc việc của Lệ gia Văn Bân đã nói cho tôi biết rồi. Lệ Đình Thâm anh đã làm nhiều việc cho tôi như thế! Sao anh lại không nói cho tôi biết."

Ánh mắt của Lệ Đình Thâm có chút u buồn và tránh né lạnh lùng nói:

"Không cần thiết."

"Sao lại không cần thiết chứ? Nếu anh nói cho tôi biết, tôi sẽ không làm nhiều việc quá đáng như vậy."

"Quá đáng?"

"Đúng vậy, không phải tôi đã đập vỡ lọ thuốc của anh sao?"

"Đó là cô tặng cho tôi."

"Không những vậy tôi còn mắng anh nữa, ngụy quân tử, đạo đức giả."

"Thì ra là Hy Hy mắng tôi sao? Tôi còn tưởng là em đang nũng nịu cơ đấy."

"Lệ Đình Thâm, anh... sao lại đối tốt với tôi như vậy?"

Lệ Đình Thâm có chút tránh né với câu hỏi này của cô, nên chỉ đành trả lời qua loa cho có.

"Vì cô đã giúp tôi tại hội nghị đấu giá!"

Nhưng Mộ Tiểu Hy lại không cho là như vậy. Bởi vì ở kiếp trước, [Kiếp trước tôi không tham gia cuộc thi đấu giá, cũng không có bất kỳ tương tác nào với anh. Nhưng anh vẫn giúp cho tôi.]

"Hy Hy!"

Tiếng gọi của anh làm ngừng suy nghĩ, mà nhìn anh. Nhưng đột nhiên anh kéo cô lại gần mình nói:

"Hy Hy! Nếu cô muốn cảm ơn tôi. Thì chi bằng cùng tôi ngủ một giấc đi!"



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play