Hạ Thành thấy không ổn, lập tức quát đại phu. “Lang băm! Sao ngươi dám nói dối!”
“Không phải, thưa lão gia.” Đại phu lui về phía sau vài bước, không biết sai sót ở chỗ nào mà không giống với trong dự đoán, mồ hôi lạnh liền chảy ròng ròng.
“Hạ hầu gia tức giận làm gì, có lẽ đúng như Tưởng tiểu thư nói, Thạch tín này thật sự không có tác dụng với nàng ấy.” Lời này của Thái tử không biết là có ý gì, giống như thuận miệng nói ra, nhưng lại làm cho Hạ Thành chảy mồ hôi lạnh.
Dù cho tên Thái tử này có ngu ngốc vô năng, không tài không đức như thế nào, thì đến cùng vẫn là người Hoàng tộc, sao có thể dễ dàng tha thứ cho những thần tử không coi mình ra gì còn giở trò khôn vặt trước mặt mình?
Đúng lúc này, lại nghe thấy Tuyên Ly mở miệng nói. “Đã là do lang băm thì trước hết trói hắn lại, loại lang băm này nếu giữ lại, sau này sẽ đi hại tính mạng người khác.” Dứt lời đã lệnh cho thị vệ trói đại phu kéo xuống dưới. Đại phu không ngờ mình lại vô cớ gặp nạn, kêu ầm lên. “Rõ ràng là lão…” Nói còn chưa dứt lời, đã bị bịt miệng kéo xuống.
Tưởng Tố Tố cảm kích nhìn Tuyên Ly, trên mặt Tưởng Lệ xẹt qua tia tức giận. Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Tại sao Bát điện hạ lại cho người kéo đại phu ra khỏi đây, vậy thì rốt cuộc điểm tâm này có độc hay không có độc, Nguyễn nương có tội hay vô tội, không thể nói rõ được nữa rồi.”
Đúng là không cho Tuyên Ly một chút mặt mũi nào.
Trong lòng Tuyên Ly có chút thất vọng, vốn nghĩ rằng đại tiểu thư Tưởng gia là người thông minh, người thông minh đến đây thì nên bỏ qua, chẳng lẽ nàng còn muốn những người ở đây sẽ minh oan cho một nữ nhi không được sủng ái của Tưởng gia sao? Chẳng thà an phận một chút, sẽ giảm bớt rất nhiều phiền toái. Nghĩ như vậy, hắn nhìn thoáng qua Tưởng Nguyễn, vừa nhìn lại ngây người, chỉ thấy Tưởng Nguyễn đang lẳng lặng nhìn về phía hắn, trong đôi mắt xinh đẹp có một loại cảm xúc khó hiểu, ánh mắt này hắn đã gặp rất nhiều lần, đó là thù hận khắc cốt ghi tâm.
Hận?
Tại sao vô duyên vô cớ vị đại tiểu thư Tưởng gia này lại hận hắn? Bởi vì hắn nói giúp Hạ gia mấy câu ư? Tuyên Ly thoáng dừng một chút, lại nhìn về phía Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn đã quay mặt đi, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn. Nhưng Tuyên Ly chắc chắn đây không phải là ảo giác. Người thiếu nữ đối diện này có một sự thù hận khó hiểu đối với hắn.
Đột nhiên một giọng nói nhàn nhạt phá vỡ sự yên lặng. “Đã như vậy, Dạ Phong, ngươi cầm ấn tín của ta tìm Khâu thần y đến một chuyến.” Ánh mắt của mọi người đều tụ tập lại trên người hắn, Tiêu Thiều không chút thay đổi, tiếp tục nói. “Chuyện này nên tra rõ trắng đen.”
Người Hạ gia không khỏi rơi vào trầm tư, đây là muốn ra mặt nói chuyện cho Tưởng Nguyễn? Hôm nay đột nhiên Cẩm Anh vương đến đây cùng Thái tử đã rất kỳ quái, trước kia hắn cứu Tưởng Tố Tố trên thuyền Linh Lung, nay lại giống như cùng một phía với Tưởng Nguyễn?
Tưởng Nguyễn cũng rất nghi ngờ, Tiêu Thiều này đột nhiên giúp mình, có mục đích gì?
Từ lúc Tiêu Thiều bước vào, Hạ Kiều Kiều vẫn luôn chú ý đến hắn, bây giờ nghe Tiêu Thiều nói chuyện, khuôn mặt lập tức trắng bệch, cắn chặt môi dưới, dường như sắp khóc đến nơi.
Tuyên Ly nhìn thoáng qua Tưởng Tố Tố, Tưởng Tố Tố che mặt, tròng mắt đầy nước tưởng như sắp rơi xuống, khiến lòng người thương yêu. Lại nhìn những người Hạ gia khác, các vị Thiếu phu nhân và cả Hạ Nghiên đều là vẻ mặt hoảng hốt lo sợ, ba phần lo lắng bảy phần yếu ớt, thực sự khiến người ta không đành lòng.
Tưởng Nguyễn lại hoàn toàn trái ngược với bọn họ. Nàng mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng, vô cùng sắc bén, đúng là muốn đẩy người khác vào chỗ chết một cách ác độc.
Cuối cùng Tuyên Ly mở miệng nói. “Tiêu huynh làm phiền Khâu thần y làm gì, việc này ta thấy đã tra ra manh mối, chỉ là một tên lang băm hại người, xem sai bệnh cho Hầu gia phu nhân. Điểm tâm trên bàn không có độc, Tưởng đại tiểu thư là người vô tội. Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm mà thôi, đều là người một nhà, từ nhỏ phụ hoàng đã dạy chúng ta, gia hòa vạn sự hưng, gia đình có có thuận hòa thì mới đầm ấm hạnh phúc, gia đình mới hưng thịnh được..”
Lời này thật khéo léo, trong lòng Tưởng Nguyễn cười lạnh, gia hòa vạn sự hưng, nhưng nhà nào hòa thuận, nhà nào hưng thịnh cũng không có mảy may quan hệ nào với nàng.
Đã có những lời này của Tuyên Ly, Hạ Thành nhẹ nhàng thở ra, liếc Hạ Nghiên một cái. Hạ Nghiên sửng sốt, đi đến trước mặt Tưởng Nguyễn nói. “Nguyễn nhi, chuyện này đều là mẫu thân sai, nếu mẫu thân cẩn thận một chút, cũng không bị tên lang băm này lừa dối, con cũng không vô duyên vô cớ chịu oan khuất. Mẫu thân, mẫu thân đành quỳ xuống để con tha thứ cho ta.” Dứt lời, hai chân khẽ cong, muốn quỳ xuống trước mặt Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng nghiêng người, né lễ lớn của Hạ Nghiên, cười nói. “Mẫu thân nói đùa.” Nếu hôm nay nàng nhận cái quỳ này của Hạ Nghiên, ngày mai cả kinh thành sẽ truyền ra nàng bất kính với chủ mẫu, cần gì phải như thế.
Nàng nhìn Hạ Thành, nói. “Đều là người một nhà, gia hòa vạn sự hưng, Bát điện hạ nói thật hay, ai mà không biết còn tưởng rằng Bát điện hạ là người Hạ gia mất.”
Sắc mặt Tuyên Ly cứng đờ, Tưởng Nguyễn lại nói. “Nhưng mà, Nguyễn nương phải chịu oan uổng chỉ là chuyện nhỏ, ngoại tổ mẫu bị hại mới là chuyện lớn. Vô duyên vô cớ tự nhiên ăn một miếng điểm tâm của Nguyễn nương lại ngất xỉu. Trong này chắc chắn có gì đó kì lạ, nghĩ hoài cũng không giải thích được, thật kì lạ.” Nàng đứng ở đó, tư thế không thay đổi, mỉm cười nói. “Nhưng hôm nay cũng đa tạ vương gia đã làm sáng tỏ giúp Nguyễn nương, nếu không tên lang băm kia đã được nhởn nhơ hại người, còn Nguyễn nương lại bị tống giam. Tội danh mưu hại ngoại tổ mẫu cũng không nhỏ, Nguyễn nương liều cả mạng cũng không đảm đương nổi.”
Thật ra việc này không có quan hệ với Tiêu Thiều, nhưng cả một phòng người, lại chỉ có Tiêu Thiều chịu ra mặt, lời này như tát vào mặt những người kia. Thái tử bỗng cười rộ lên. “Tưởng đại tiểu thư nói không sai, bổn cung thấy việc này không minh bạch lắm, trong triều, phán án sai cũng phải trả giá thật lớn. Bổn cung thấy vừa rồi tiểu thư Hạ gia, hai vị thiếu phu nhân, Tưởng phu nhân, Tưởng nhị tiểu thư, Tưởng nhị thiếu gia đều chỉ trích Tưởng đại tiểu thư. Hạ hầu gia tuổi tác đã cao thì thôi, những người còn lại cũng không thể dễ dàng tha thứ. Tưởng đại tiểu thư đã muốn bổn cung làm chủ cho ngươi, bổn cung sẽ vì ngươi làm chủ một lần. Những người trách lầm Tưởng đại tiểu thư, mỗi người lĩnh hai mươi đại bản đi.”
“Cái gì?” Hạ Kiều Kiều thất thanh kêu lên. “Điện hạ, sao ngài có thể làm vậy?”
Thân Nhu vội vàng kéo tay nàng, kinh hoàng nói. “Tiểu hài tử không hiểu chuyện, nói năng linh tinh, xin điện hạ tha tội cho nàng.”
“Không sao.” Thái tử cười ha ha. “Gần đây bổn cung rất nhân từ, nhanh lên, bổn cung sẽ ngồi đây nhìn các ngươi lĩnh đại bản.”
Hạ Nghiên trợn mắt há hốc mồm, Tưởng Siêu cùng với Tưởng Tố Tố cũng sửng sốt. Hạ Thành đã tức giận đến mức gương mặt run run. Hành động này của Thái tử là đánh thẳng vào mặt của lão! Hắn để cho nữ quyến của Hạ gia phải nằm lên ghế chịu đại bản, trong đó còn có cô nương chưa lấy chồng!
“Điện hạ…” Hạ Thành còn muốn nói chuyện.
“Vương gia!” Hạ Kiều Kiều lại nhào tới trước mặt Tiêu Thiều, quỳ xuống. “Vương gia, ngài có lòng tốt, vừa rồi còn giúp biểu muội, kính xin Vương gia nói giúp với Thái tử, tha cho chúng ta đi!”
Tưởng Nguyễn nhìn hành động của nàng, lúc trước ở trong cung, Hạ Kiều Kiều luôn vênh váo hung hăng, chưa khi nào thấy qua nàng chật vật như vậy. Nói tới nói lui, cũng chỉ là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Dưới ánh mắt của mọi người, Tiêu Thiều chậm rãi lùi một bước, khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi, vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước, thản nhiên nói. “Có liên quan gì đến ta đâu?” Đúng là mười phần ghét bỏ, không có một chút thương hoa tiếc ngọc nào.
Hạ Kiều Kiều nghe vậy cứng đờ, cả người nhịn không được run rẩy… Ánh mắt nhìn Tiêu Thiều tràn ngập thương tâm, bất lực, đáng tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, lãng phí nước mắt một cách vô ích.
“Ngươi đang nghi ngờ quyết định của bổn cung?” Thái tử không vui nói.
Hạ Kiều Kiều càng thêm hoảng sợ. Tưởng Tố Tố cầu xin nhìn về phía Tuyên Ly. Tuyên Ly áy náy nhìn nàng, trong tình huống này, hắn không thể xung đột với Thái tử.
Tưởng Tố Tố cắn răng, nói. “Việc này đều là lỗi của ta, Tố Tố tự nguyện nhận trách phạt, kính xin đại tỷ tha thứ cho chúng ta.” Dứt lời, nhìn cũng không nhìn mọi người, đi thẳng hướng nội viện.
Tưởng Siêu và Hạ Nghiên liếc nhau, chỉ có thể cắn răng đi vào nội viện. Mấy người Thân Nhu dù trong lòng không muốn, thấy Hạ Nghiên đã phải ngoan ngoãn tiến lên, cũng không dám dùng dằng.
Trong nội viện, nô tài nhanh chóng tìm thấy ghế và gậy gỗ, những người dụng hình đều là bà tử của Hạ gia, lúc đầu còn muốn nhẹ tay, nhưng Thái tử nói một câu. “Nếu bổn cung trông thấy kẻ nào không nghiêm túc, lập tức kéo xuống băm cho chó ăn.” Những hạ nhân này lập tức bỏ ý niệm trong lòng.
Hạ Thành vừa phẫn nộ vừa đau lòng nhìn một đám con cháu bị phạt trong nội viện, trong lòng căm hận vô cùng. Bao nhiêu năm nay lão đều thuận buồm xuôi gió, không nghĩ tới hôm nay lại thất bại trước một xú nha đầu, còn rước lấy nhục nhã.
Thái tử đứng trong nội viện lười biếng nhìn. Bà tử đều có thân thể cường tráng, ra tay không chút lưu tình. Ở đây đều là tiểu thư khuê các da thịt mềm mại, đã bao giờ phải chịu cực hình như vậy, nhất thời tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp nơi. Tưởng Tố Tố nằm trên ghế, cái mông đau nhức, nhưng so với sự đau đớn này, càng làm ả phẫn nộ hơn chính là cảm giác bị sỉ nhục, trước mặt Tưởng Nguyễn, trước mặt hoàng tộc tôn quý, mặt mũi ả đều mất hết, như một con lợn chết bị trói trên ghế chịu hình phạt. Nàng thề, thù này không báo, nàng không làm người!
Tưởng Nguyễn từ trong đám người bước đến, lẳng lặng nhìn đám người Hạ Nghiên chịu phạt. Đau không? Nỗi đau khổ mà những kẻ này đã mang đến cho nàng, còn đau đớn hơn cái này gấp trăm nghìn lần. Không ai tới cứu, cũng không ai giúp đỡ, chỉ có thể kéo dài hơi tàn trong đau đớn, cơn ác mộng của Hạ gia, giờ mới bắt đầu.
Tuyên Ly bước đến cạnh nàng, hỏi. “Tưởng đại tiểu thư không thấy họ rất đáng thương sao?”
“Người đáng thương tất có chỗ đáng trách.” Tưởng Nguyễn mỉm cười nói. “Huống hồ, đây là lệnh của Thái tử điện hạ, Nguyễn nương cũng không có cách nào.”
Tuyên Ly nghẹn một hơi, nhìn người bên cạnh, không biết tại sao trong lòng lại có một loại cảm giác quỷ dị. Đích trưởng nữ Tưởng gia này, hôm nay đối mặt với đủ loại tình huống như vậy, cũng không lộ ra một chút hoảng loạn nào. Từ đầu đến giờ, nàng đều duy trì một nụ cười ôn hòa.
Nhỏ tuổi như vậy, nếu không phải có tâm cơ sâu, thì chính là nàng đã sớm biết tất cả chuyện sẽ xảy ra hôm nay. Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của nàng? Tuyên Ly lập tức bác bỏ suy nghĩ này. Trên đời, vạn vật luôn thay đổi, làm sao có người nắm giữ hết thảy được chứ. Nhưng khi hắn nhìn nụ cười của Tưởng Nguyễn, hắn lại hoài nghi suy đoán của mình.
Tưởng Nguyễn lẳng lặng nhìn tất cả những gì xảy ra trước mắt. Hôm qua, nàng đã sai Liên Kiều đổi một phần điểm tâm khác, Hạ Nghiên có âm mưu gì, đương nhiên nàng biết rõ. Hôm nay, Thái tử bất ngờ đến thăm Hạ hầu phủ, cũng là một tay nàng sắp xếp.
Thủ hạ của Thái tử có một môn khách(*), bình thường hay ngụy trang thành người kể chuyện ở Đông Phong lầu. Kiếp trước nàng đã từng nghe Tuyên Ly nói về việc này. Khi Hạ Nghiên báo cho nàng phải đến Hạ hầu phủ, Tưởng Nguyễn sai Lộ Châu đến Đông Phong lầu, giả bộ như nha hoàn của Hạ phủ lỡ mồm nói ra việc này.
(*). người có tài năng được giới quý tộc thời phong kiến coi trọng và nuôi dưỡng trong nhà, để khi cần thiết thì dùng đến.
Mối quan hệ giữa Tuyên Ly và Hạ Thành vốn đã có chút vi diệu. Các hoàng tử rất nhạy cảm với những chuyện này. Một khi nghe tin Tuyên Ly bái phỏng Hạ Thành, tất nhiên vị Thái tử điện hạ này cũng phải tới Hạ phủ chen một chân, nhưng không ngờ Tiêu Thiều cũng tới.
Kiếp trước khi nàng ở trong cung, đã nghe thấy rất nhiều chuyện về đương kim Thái tử điện hạ này. Vị Thái tử này không có năng khiếu làm chính trị, tâm tư cũng không được sâu sắc. Trước kia, hoàng đế muốn đổi Thái tử, nhưng vì Tiêu Thiều ngăn cản nên không thành. Mọi người đều cho rằng vị Thái tử này không được sủng ái. Nhưng khi những Hoàng tử khác trong cung dần dần bị Tuyên Ly giải quyết, Thái tử vẫn ở lại như cũ. Trong này có liên quan đến Hoàng đế hay không cũng không biết được.
Nhưng đặc điểm cũng là khuyết điểm lớn nhất của Thái tử, chính là thiếu đầu óc. Giống như Tưởng Nguyễn kiếp trước, Thái tử là người hoàng thất, một kẻ không được sủng ái trong mắt mọi người, vốn nên có tâm tư thâm trầm, nhưng hắn vẫn không biết suy nghĩ, hay nói là quá trọng tình cảm.
Hắn không thể chấp nhận được chuyện huynh đệ ruột thịt đấu đá lẫn nhau, nhất là người một nhà lại tràn ngập âm mưu. Vì vậy mỗi lần hắn chứng kiến việc gà nhà đá nhau đều vô cùng tức giận. Kiếp trước, Tuyên Ly lợi dụng điểm này của Thái tử, lôi kéo Tứ hoàng tử, người từ trước đến nay trông vô hại nhất, cũng thân thiết với Thái tử nhất. Cuối cùng Thái tử bị vị huynh đệ thân thiết này hãm hại, rơi vào kết cục chết trong nhà lao.
Lúc Tuyên Ly kể chuyện này với nàng, tranh đấu đã gần kết thúc, hắn không có vẻ ôn hòa, trầm ổn như bình thường, mà lại có một chút đắc ý tự đại, cực kỳ khinh thường việc Thái tử coi trọng tình thân. Tưởng Nguyễn có thể hiểu được Thái tử, đó chỉ là một người đáng thương, khát vọng tình thân trong sự cô độc, mà cái giá phải trả là sự tín nhiệm mà thôi, giống với nàng, cả hai đều bị phụ.
Thái tử nhìn thấy những việc người Hạ gia làm với nàng, nhất định sẽ thấy đồng cảnh ngộ. Người Hạ gia đối xử với nàng càng quá đáng, vị Thái tử điện hạ này sẽ càng khó chịu. Hôm nay, nếu không có Tuyên Ly ở đây, chắc chắn người Hạ gia sẽ không chỉ bị đánh đơn giản như vậy.
Tuy nhiên, Tuyên Ly vẫn còn qua lại với Hạ gia. Ánh mắt Tưởng Nguyễn tối lại, không biết ở kiếp này, Tuyên Ly còn có thể kết thành lương duyên với Tưởng Tố Tố như kiếp trước hay không? Nàng cực kỳ chờ mong đến lúc đó.
Hai mươi đại bản đánh xong, Hạ Kiều Kiều đã hôn mê bất tỉnh.
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Chuyện ngoại tổ mẫu đã giải quyết xong, nhưng mà điện hạ vẫn chưa xử lý chuyện trong từ đường, những kẻ xấu trong từ đường thì nên xử trí như thế nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT