“Ngươi sắp xếp mấy người, dặn dò người bên kia, bảo họ cũng dâng chiết tử lên đi.” Tuyên Phái phất tay áo không để ý nói.
“Là vạch tội Bát hoàng tử sao?” Triêu Dương không nhịn được lên tiếng hỏi, vẻ mặt có chút vui mừng, theo cái nhìn của Triêu Dương, thủ hạ Bát hoàng tử bỏ đá xuống giếng đến quen tay, nên phải mạnh bạo đánh trả. Không ngờ Tuyên Phái lắc đầu, nói. “Vạch tội ta.”
“Cái gì?” Triêu Dương kinh ngạc kêu thành tiếng, ngay sau đó phát hiện mình vượt lễ, vội vàng quỳ xuống xin tội, Minh Nguyệt nhíu mày, không hiểu nguyên nhân Tuyên Phái làm vậy.
Tuyên Phái khẽ mỉm cười, giật giật môi, Minh Nguyệt sửng sốt, ngay sau đó cả người ớn lạnh. Một lần nữa ngước mắt nhìn về phía thiếu niên kia, cả người cậu vùi trên đệm êm, hờ hững chống càm, ánh mặt trời ngoài cửa sổ âm u, nửa người thiếu niên chìm vào bóng tối, như một tượng đá trầm mặc, rắn chắc dày nặng, như cách rèm lớp trùng trùng, ngói xanh lưu ly, ngồi trên ngai vàng thật cao, đế vương cô đơn lại tàn khốc.
Một đế vương thật sự.
Cậu lại cười nói. “Tất cả mọi người đều lệ thuộc vào Tuyên Ly, để cho hắn nhìn một chút, thiên hạ này, rốt cuộc là thiên hạ của ai?”
…
Mặt trời ngã về Tây, đầu mùa xuân trời mau tối, mới đó mà trời đã tối. Tưởng Nguyễn và Tề Phong ra khỏi cửa tiệm, lúc này mới về vương phủ. Có lẽ Tưởng Nguyễn đã lâu không ra khỏi cửa, hoặc vì Tề Phong quá dí dỏm, hai người nói cười vui vẻ, không chỉ đi dạo Dịch Bảo các, thuận tiện còn tới những cửa hàng khác. Cũng tới cửa hàng Tuyên Phái tặng nàng xem thử, Tưởng Nguyễn không có tâm tư khác, tuy nói Tuyên Phái đưa số cửa hàng thứ này cho nàng, nhưng nàng nay không thiếu số bạc này, chỉ muốn kinh doanh thật tốt, ngày sau trả lại cho Tuyên Phái. Nếu có một ngày Tuyên Phái thật sự ngồi lên vị trí kia, dù không ngồi lên vị trí kia, hoàn cảnh của cậu càng cần những thứ này hơn Tưởng Nguyễn. Ở trong mắt Tưởng Nguyễn, Tuyên Phái vĩnh viễn luôn là con nàng.
Cùng Tề Phong đi dạo xem cửa hàng, lại mua ít thứ, thậm chí còn ăn ở ngoài rồi mới về. Lúc về đến, sắc trời đã trễ lắm rồi, Tề Phong ôm một đống đồ vặt vãnh, đều là Tưởng Nguyễn mua bên ngoài. Hai người họ vì tránh hiềm nghi nên không ngồi xe ngựa, chẳng biết tại sao Tưởng Nguyễn lại hứng thú dâng cao, mua không ít đồ, không thể không nói lúc vung tay mua thật sự sảng khoái. Thế cho nên, việc nặng toàn bộ đều rơi lên người Tề Phong, Tề Phong ôm một đống thứ, đến cửa phủ Tưởng Nguyễn mới cười nói. “Đưa ta đi, hôm nay ngươi cực khổ rồi.”
Tề Phong cười khổ. “Không cực khổ, Tam tẩu đã lên tiếng, dù làm trâu làm ngựa cũng không dám từ chối, nếu không làm, quay đầu sẽ bị Tam ca mắng.”
Tưởng Nguyễn ngẩn ra, Tề Phong cũng ý thức được mình nói sai, có chút không biết làm sao đứng tại chỗ, Tưởng Nguyễn đưa tay muốn nhận lấy vật trong tay Tề Phong, không ngờ lại trượt chân, Tề Phong vội đỡ nàng, đồ rơi đầy đất, người thì đỡ được, Tề Phong nắm tay Tưởng Nguyễn, có chút thất thần nhìn cô gái gần ngay trước mắt.
Mấy ngày qua vắng mặt đồng thời cũng là để trốn tránh, chỉ vì sợ mình càng lún càng sâu hơn mà thôi, Tưởng Nguyễn có thể tùy tâm sở dục thản nhiên, hắn lại không thể nào làm được, tiếp xúc khoảng cách gần như vậy khiến hắn sợ run, hoàn cảnh trùng hợp, rơi vào mắt người khác lại có vẻ hơi quá mập mờ.
Chỉ nghe một tiếng quen thuộc ‘Thiếu chủ về rồi’, đi đôi với tiếng cửa mở, Lâm quản gia lú đầu ra, nhìn thấy Tưởng Nguyễn và Tề Phong cũng ở đây thì không nhịn được lấy làm kinh hãi, có lẽ càng làm ông giật mình là tư thế của Tưởng Nguyễn và Tề Phong. Tưởng Nguyễn ngước mắt, thấy Tiêu Thiều đứng cách mấy thước lẳng lặng nhìn qua bên này, sắc trời u ám, đèn lồng treo ở cửa phủ nhẹ nhàng đung đưa, vì ánh sáng không đủ mà trông thần sắc Tiêu Thiều có vẻ âm trầm, không rõ. Tề Phong lui về phía sau một bước, cười nói. “Tam tẩu, lần sau phải cẩn thận hơn, được rồi, Tam ca đã trở lại, ta cũng về thôi.” Dứt lời tiêu sái phất tay, xoay người rời đi.
Tưởng Nguyễn liếc nhìn Tiêu Thiều, sắc mặt Lâm quản gia cứng còng, Tưởng Nguyễn đẩy cửa đi vào, lúc đi ngang qua người Lâm quản gia, nói. “Sau khi nhặt lên thì đưa vào phòng, phiền Lâm quản gia rồi.”
Đợi Tưởng Nguyễn đi khỏi, Lâm quản gia mới sai người hầu nhặt đồ rơi dưới đất lên, đang muốn tiến lên đón Tiêu Thiều nói mấy câu hòa hoãn, Tiêu Thiều cũng không nói lời nào lướt qua người ông, khí lạnh trên người quả thực có chút kinh người. Ấy tất nhiên không phải khí lạnh do gió tuyết bên ngoài, Lâm quản gia run lập cập, khóc không ra nước mắt, đang êm đẹp, Thiếu phu nhân ngày thường đối đãi với mọi người hời hợt nay sao lại hòa hảo với Tề Phong dữ vậy, Tề Phong cũng lạ, chẳng lẽ không biết đạo lý vợ bạn không thể động sao? Không không không, Tề Phong là sư đệ của chủ tử, dĩ nhiên sẽ không làm loại chuyện lòng lang dạ sói này, nhất định là hiểu lầm. Nhưng mà, nhưng mà con mẹ nó sao hết lần này tới lần khác cứ đúng lúc chạm mặt như thế chứ.
Đây là đêm đầu tiên hai phu thê chạm mặt nhau sau cái ngày chiến tranh lạnh, ngày thường Tiêu Thiều ban ngày ra ngoài buổi tối lúc trở lại Tưởng Nguyễn đã ngủ mất, tất nhiên không cơ hội nói chuyện, ai ngờ hôm nay Tiêu Thiều về sớm tới vậy. Tưởng Nguyễn rửa mặt chải đầu xong, không thấy bóng dáng Tiêu Thiều trong phòng, hỏi Thiên Trúc, Thiên Trúc nói Tiêu Thiều ở trong thư phòng.
Không biết rốt cục mấy ngày nay Tiêu Thiều đang làm gì, nói không chừng thật sự có việc cần xử lý ở thư phòng, nhưng hôm nay trùng hợp lại xảy ra chuyện như vậy, Tiêu Thiều tới thư phòng nên hơi kỳ lạ. Hẳn Tiêu Thiều bực bội, nếu là thường ngày, Tưởng Nguyễn cảm thấy Tiêu Thiều như vậy hơi đáng yêu, thế nhưng qua chuyện của Cẩm Nhị và Lộ Châu, theo bản năng nghĩ rằng Tiêu Thiều không tin mình. Bất kỳ một nữ nhân nào cũng không thể tiếp nhận việc phu quân hoài nghi mình, nhất là phương diện trong sạch. Tưởng Nguyễn là một người tính tình cứng rắn, chỉ ừ một tiếng rồi đi ngủ trước, hoàn toàn không có ý định tới thư phòng trò chuyện. Khiến Lâm quản gia đầy cõi lòng hy vọng hai người hòa giải như lúc ban đầu mong ngóng cả đêm.
…
Trong màn đêm, phủ đệ Diêu gia kinh thành, núi giả non đình, trúc xanh chen nhau, trong viện tiểu thư Diêu gia truyền ra tiếng đàn dễ nghe. Viện tử được tu bổ tinh xảo hoa mỹ, tỏ rõ sự trang nhã, bên hồ nước đặt một bức tượng Cẩm lý, trông rất sống động. Viện tử vốn được tạo ra cho tiểu thư Diêu gia Diêu Niệm Niệm, mà Diêu lão gia hiển nhiên có yêu cầu rất cao với thợ mộc, nên mới cho ra một khoảng sân tuyệt vời thơ mộng thế này, từ đó thấy rõ Diêu Niệm Niệm này nhất định là viên Minh châu trong tay Diêu Tổng đốc, thế nên mới giống trống khuya chiên thỏa mãn tâm nguyện cho nàng ta như thế.
Tiếng đàn xứng với phong cảnh, Diêu Niệm Niệm thông minh hơn người, biết cầm kỳ thư họa, chẳng qua không tinh lắm thông thôi. Nếu ban đầu Tưởng Tố Tố là tài nữ trong kinh, thì Diêu Niệm Niệm chính là nữ tử thông minh nhất trong lòng mọi người, nữ tử tinh khôn nhất cầm kỳ thư họa có lẽ không phải tốt nhất, nhưng nghe ra so với những tài nữ kia càng khiến người khác sinh lòng tôn kính hơn.
Xa xa hai người hầu đứng bên ngoài đang lặng lẽ nghị luận. “Bài hát này thật hay quá, sao trước kia chưa từng nghe tiểu thư đàn qua.”
“Ngốc quá,” một tỳ tử khác nhỏ giọng nói. “Nhất định là tự sáng tác, tiểu thư chúng ta vốn thông minh, nếu tiếng đàn này truyền ra bên ngoài, ta thấy chức danh đàn nương đệ nhất kinh thành phải đổi người rồi.”
“Nói bậy nói bạ gì đó, đàn nương có thân phận gì, sao có thể so sánh với tiểu thư chúng ta,” tỳ tử đầu nhỏ nói. “Tiểu thư càng ngày càng thích ngồi trong sân đánh đàn, không biết vì sao, sẽ không phải là...” Nghĩ tới gì đó, vội vàng ngừng miệng, vẻ mặt lại không nén được lo lắng.
Trong lương đình, cô gái tay áo nhẹ nhàng, vạt áo lật lên để lộ hoa văn thêu tơ tinh xảo khiến người hoa mắt, đôi tay thon dài tung bay trên dây đàn, khúc âm như suối nước róc rách dễ nghe, lại tựa như có thể ghim sâu vào lòng người ta.
Một lát sau, khúc cuối cùng, Diêu Niệm Niệm không thu tay về, đôi tay như ngọc tay như cũ che trên dây đàn, mi mắt thanh đạm, trong ánh mắt lại ẩn chứa cảm xúc không thể nói rõ, như có thể xuyên qua lòng người. Môi nhếch lên, nhìn dây đàn trước mặt, lại giống như nghĩ tới thứ khác. Trên đất là tro bụi còn sót lại, có giấy luyện chữ bị hư—— trước nay Diêu Niệm Niệm yêu cầu hoàn mỹ với bản thân, mà trong đóng tro bụi, tựa như còn bao hàm một ít thứ khác, tuy nhiên những chữ viết xa lạ xen lẫn trong bụi tro, bị ánh lửa đốt thành tro tàn, không để lại chút gì.
Diêu Niệm Niệm chậm rãi mở miệng, không biết nói cho người khác hay nói cho mình nghe. “Lòng như bàn thạch, lòng như bàn thạch, hai chiếc bàn thạch đụng nhau, lưỡng bại câu thương. Tưởng Nguyễn, giỏi suy đoán lòng người?” Nụ cười của nàng ta dần trở nên khinh miệt. “Nực cười.”
Trên đời thật sự có người biết đùa giỡn lòng người, ban đầu cho rằng Tưởng Nguyễn nổi danh như thế, tất có chỗ đặc thù, nay xem ra, chỉ là đồn bậy bạ, nữ nhân kia không chịu nổi một kích, thật sự không đủ gây sợ hãi. Nội tâm con người có rất nhiều địa phương âm u, nhìn như chẳng hề gì, thế nhưng góc tối bên trong sẽ được phóng đại đến vô hạn, tới thời cơ thích hợp, sẽ tạo thành sai lầm không thể nào cứu vãn.
“Nhị đầu, tôm nhỏ cũng treo ngược lên,” Diêu Niệm Niệm đưa tay nhẹ nhàng khảy qua dây đàn, giây cuối cùng, tay đột nhiên dùng lực, đàn phát ra một âm thanh bén nhọn, dây dàn đứt mất. Diêu Niệm Niệm không nhanh không chậm cầm đoạn đàn ngắn kia lên, cười yếu ớt nói. “Có thể bắt đầu rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT