“Tưởng Chiêu nghi, kết quả của việc cắn bậy cắn bạ là gì, hẳn ngươi còn rõ hơn ta.” Tưởng Nguyễn tư thái thanh tao, nét mặt hiện chút kinh ngạc, nói. “Theo như lời ngươi nói, ta hãm hại ngươi, đối với ta có ích lợi gì chứ?”

Tưởng Đan á khẩu, Tuyên Hoa lại hiểu rõ tình huống lúc này. Đến tận lúc này, hắn đã biết mình trúng kế của người khác, tuy hắn sống hoang đường, nhưng mất khống chế như hôm nay thì thật sự rất quái lạ, không thể nào nghĩ thông được, nhìn Tưởng Nguyễn, thầm chắc rằng chuyện này nàng không thoát khỏi liên quan, nhớ đến chuyện lúc trước, vội nói. “Không đúng, phụ hoàng, nhi thần và Tưởng Chiêu nghi thật sự trong sạch, là Cẩm Anh Vương phi, chính là cô ta, cô ta và Thập tam liên hợp hại Thái tử ca ca, hôm nay còn muốn hãm hại nhi thần, bọn chúng lòng lang dạ chó, phụ hoàng, ngài vạn vạn chớ bị chúng lừa dối!”

Lời Tuyên Hoa nói tình chân ý thiết, có lẽ hắn cũng biết rõ việc đoạt đích xưa nay luôn là tâm bệnh của đế vương, nên không chút do dự nhắm vào việc này. Hắn nghĩ, mặc dù không rõ tại sao hiện tại nhóm người Tiêu Thiều lại có mặt ở đây, tuy nhiên việc mũi tên đã là ván đóng thuyền, mặc cho Tiêu Thiều có dùng hoa ngôn xảo ngữ gì để biện minh, thì sự hoài nghi cũng đã ghim sâu trong lòng đế vương, Tiêu Thiều còn đường gì để thoát? Mà chỉ cần nhắc tới Thái tử đang hấp hối, tất nhiên sẽ có tác dụng phần nào. Một đứa con trai nằm liệt giường không dậy nổi, một đứa con trai khác bị hãm hại gian díu vói sủng phi, Tuyên Phái mượn sức phủ Cẩm Anh vương có vết xe đỗ từng tạo phản, xác thật cũng có khả năng làm ra chuyện này.

Theo suy đoán của Tuyên Hoa, hắn nghĩ ít nhất hoàng đế sẽ hoài nghi Tiêu Thiều và Tuyên Phái. Tưởng Đan cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Tuyên Hoa nói ra câu này đúng là giảm bớt không ít áp lực, nàng ta định lấy sự sủng ái của hoàng đế những ngày qua để đạt được sự đồng tình, Tưởng Đan nước mắt chảy dài, nói rằng. “Thần thiếp dù có mười ngàn lá gan cũng không dám phản bội bệ hạ, thần thiếp bị người khác hãm hại, nay không còn mặt mũi gặp người, chỉ hy vọng bệ hạ cho thần thiếp được toàn thây, giữ lại mặt mũi cho thần thiếp. Nhưng nếu nói rằng thần thiếp chủ động gian díu, tội này quá hoang đường, thần thiếp không nhận!”

Nàng làm ra dáng vẻ có chết cũng không khuất phục, Tưởng Đan biết rõ hoàng đế yêu thích cô gái khí khái hiên ngang không bị trói buộc bởi thế gian, tựa như gió giữa rừng hoang, mạnh mẽ và tràn đầy sinh lực. Năm xưa Trần quý phi cũng nhờ thế mà thịnh sủng không giảm, nàng ta được hoàng đế coi trọng, cũng chính bởi vì cố tỏ ra bất đồng với những tiểu thư khác, giờ phút này nàng ta yêu kiều mang lệ, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, cố làm ra vẻ cốt khí có chết cũng không khuất phục, như một đóa sen run rẩy đứng trong gió bão, cộng thêm tư sắc xinh đẹp, quả thật có mấy phần khí chất.

Thế nhưng Tưởng Đan có chỗ không biết, sở dĩ hoàng đế yêu thích cô gái như vậy, nguyên nhân bởi vì thái tử phi của thái tử Hồng Hi, Hướng Tiểu Viên xuất thân sơn dã, thần bí tự do, trên người mang theo linh khí mà các nữ tử thế gia không có. Hoàng đế rất thưởng thức, dù sau này có sủng ái phi tử nào, ít nhiều người đó cũng sẽ có tính tình hồn nhiên tự do như vậy. Người có tính ấy tất nhiên nổi bật, tuy nhiên chỉ đúng với Hướng Tiểu Viên. Giờ đây Tưởng Đan hành động như thế, cố bắt chước một cách vụng về, lôi thôi lếch thếch. Khiến hoàng đế càng căm phẫn hơn, cảm thấy nàng ta đang sĩ nhục sự trong sáng và cao ngạo của Hướng Tiểu Viên.

Tưởng Đan không thấy được tình ý trong mắt hoàng đế, mà lại thấy một mảng âm u, lòng lộp bộp, cảm giác như bị dội một chậu nước lạnh, không biết phải làm sao, không biết sơ xuất chỗ nào.

Tưởng Nguyễn cười nhạt, cất tiếng nói. “Ngũ điện hạ, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời nói không thể nói bậy. Dám hỏi điện hạ lấy được tin từ đâu, mà bảo rằng ta và Vương gia cùng Thập Tam điện hạ cấu kết hãm hại Thái tử điện hạ? Thái tử điện hạ và Thập Tam điện hạ đều là thủ túc của ngài, lời này giải thích làm sao?”

Tuyên Hoa đánh bạo nhìn hoàng đế, lãnh ý trong mắt hoàng đế khiến hắn kinh hoảng, nhưng nay không nói sẽ chỉ có một chữ chết, Tuyên Hoa cứng cổ nói. “Nay từ trên xuống dưới trong cung đều biết, mũi tên bắn bị thương Thái tử ca ca xuất phát từ phủ Cẩm Anh vương, không phải các ngươi động tay động chân thì còn là ai được? Hừ, ta đã sớm nghe nói, Cẩm Anh Vương phi và Thập tam đệ rất thân thiết, Thập tam đệ vẫn còn nhỏ, có nhiều chuyện không biết, tất nhiên không biết rõ lợi hại bên trong, sợ rằng Thập tam đệ nghe người có lòng xúi biểu, phạm sai lớn bằng trời mà vẫn không biết, Cẩm Anh Vương phi, ngươi muốn mượn tay Thập tam đệ để đạt thành mưu đồ lang sói của mình, thậm chí còn kéo phủ Cẩm Anh vương theo, ta nói không sai chứ? Ngươi còn gì có thể chối cãi nữa!”

Tưởng Nguyễn cười khẽ. “Lời này của Ngũ điện hạ quá xuất sắc, ta nghe vào tai cũng cảm thấy hợp lý, nhưng Ngũ điện hạ à,” nàng kéo dài từ cuối, mắt lướt qua Tiêu Thiều, rơi lên người Tuyên Ly. “Có chuyện ngươi đã sai rồi, phải biết rằng, theo như lời ngươi nói, chuyện này không chỉ dính dáng đến ta và Thập Tam điện hạ, mà còn cả Bát điện hạ nữa.”

Tuyên Ly? Thần sắc Tuyên Hoa biến đổi, khốn đốn nghi hoặc nhìn Tuyên Ly, sắc mặt hoàng đế xanh mét, ánh mắt nhìn Tuyên Hoa đã hoàn toàn thất vọng, lòng Tuyên Hoa lạnh toát, hắn không xa lạ gì cái nhìn ấy, đại biểu, hoàng đế sắp hoàn toàn buông bỏ đứa con này. Nhưng hắn vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, cảnh giác nhìn Tưởng Nguyễn. “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Tưởng Nguyễn nắm tay Tiêu Thiều, nhìn Tuyên Hoa, nhếch môi cười nói. “Ngũ điện hạ có chỗ không biết, mũi tên đâm Thái tử điện hạ xác thật giống với tên của vương phủ chúng ta. Tuy nhiên, có chuyện Ngũ điện hạ không biết, tên bắn vào người thị vệ của Thái tử điện hạ, lại có dấu hiệu của tên trong phủ Bát điện hạ.”

Tuyên Hoa sững sốt, không thể tin nhìn Tuyên Ly. Tuyên Ly cười chúm chím, khẽ thở dài, tựa như vô cùng khốn khổ nói. “Ngũ ca, chuyện này, ta cũng không rõ lắm. Hôm nay Đại Lý tự khanh gọi ta tới, đối chất ngay trước mặt phụ hoàng, quả thật là tên của phủ ta không sai.”

“Vậy. Vậy là các ngươi cùng nhau hãm hại ta!” Tuyên Hoa lớn tiếng hét lên. “Lão Bát, ngươi thế mà lại liên thủ với Thập Tam, bị nữ nhân này khích bác, cùng nhau hại Thái tử ca ca, còn hãm hại ta, muốn đưa ta vào chỗ chết, lòng dạ các ngươi thật sự ác độc, nào còn coi tình thủ túc ra gì. Phụ hoàng, phụ hoàng con bị oan uổng, phụ hoàng!”

“Ngươi dám nói trẫm oan uổng ngươi?” Hoàng đế không giận ngược lại cười, trên mặt đầy vẻ châm chọc, Tuyên Hoa rùng mình. Lại nghe giọng nói ôn hòa của Tưởng Nguyễn truyền tới. “Ngũ điện hạ lạ thật, tại sao lại kéo thêm Bát điện hạ vào rồi? Làm sao lại nói Bát điện hạ thông đồng với bọn ta hãm hại Thái tử?”

“Đó thì có gì để nói chứ,” Tuyên Hoa lớn tiếng. “Tên của phủ các người đều rõ rành rành ra đó, chứng cứ xác thực, đó chính là hung khí!”

Tưởng Đan thầm nghĩ không tốt, theo bản năng muốn bịt miệng Tuyên Hoa, nàng ta biết Tưởng Nguyễn rành nhất chuyện đào hố cho người khác nhảy vào, rơi vào mà còn không biết. Cố tình Tuyên Hoa còn là một kẻ ngu xuẩn, vội vàng nhảy vào bẫy của người khác. Tưởng Nguyễn cười thản nhiên đối đáp với Tuyên Hoa, mặc dù không biết rốt cuộc nàng định làm gì, nhưng Tưởng Đan lại biết, nếu cứ cái đà này, sớm muộn Tuyên Hoa cũng sẽ bại lộ. Tuy nhiên đã chậm, lời Tuyên Hoa vừa ra khỏi miệng, Tưởng Đan đờ người.

“Thế thì Ngũ điện hạ độc đoán quá rồi.” Giọng Tưởng Nguyễn nhẹ nhõm nói. “Phải biết rằng, trừ tên của Bát hoàng tử, còn có tên của ngự tiền thị vệ. Thế theo như lời Ngũ điện hạ, chẳng lẽ bệ hạ cũng muốn hãm hại Thái tử điện hạ sao? Đúng là chuyện cười mà.”

Tuyên Hoa hoảng kinh, vội vàng nói. “Ngự tiền thị vệ, không thể nào! Ta đã sắp xếp..” Lời vừa ra khỏi miệng, hắn đột nhiên ý thức được không đúng, đột ngột im miệng, nhưng đã khiến mọi thứ trở nên yên ắng. Vương Liên Nhi che miệng kinh hãi nhìn hắn, Tưởng Nguyễn cười xinh đẹp, Tiêu Thiều mặt như băng sương, Tuyên Ly vẫn ôn hòa như cũ, Tuệ Giác và mấy người đệ tử cúi đầu im lặng, tựa như ngăn cách khỏi trần thế.

Mà rõ ràng nhất, chính là đôi mắt gần như sắp phun ra lửa của hoàng đế, Tuyên Hoa tin tưởng, nếu không phải hiện giờ có quá nhiều người ở đây, e rằng phụ hoàng đã tự tay lấy mạng mình.

Hắn không hiểu tại sao lại biến thành như vậy, tại sao tên của ngự tiền thị vệ lại xuất hiện ở đó. Tên của phủ Tuyên Ly có ở đó đã khiến hắn cảm thấy kỳ lạ, còn tưởng rằng Tưởng Đan tự chủ trương sắp xếp, nếu có thể đồng thời khiến Tuyên Ly ngã ngựa, dĩ nhiên là chuyện tốt, chuyện một mũi tên trúng nhiều đích Tuyên Hoa sẽ không từ chối. Thế nhưng tên của ngự tiền thị vệ cũng có ở đó, tất nhiên không phải do Tưởng Đan an bài, dưới tình thế cấp bách hắn lại nói ra lời trong lòng, người có mặt ở đây đều là những kẻ thành tinh, nào không hiểu được. Thoáng nghĩ đã biết ngọn nguồn, dáng điệu như gặp đại địch nhìn hắn chằm chằm.

Tưởng Đan không ngừng run rẩy, một khi Tuyên Hoa bại lộ, khó tránh việc sẽ kéo nàng ta ra. Nàng ta nhìn về phía Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn như cũng cảm nhận được, từ từ nhìn lại, tư thái từ trên cao cười chúm chím nhìn nàng ta, tựa như đang nhìn một con sâu nhỏ bé đáng thương, Tưởng Đan cảm thấy da đầu lạnh ngắt. Nàng ta đột nhiên cảm giác rằng, mọi thứ mình làm từ lâu đã bị Tưởng Nguyễn nắm rõ trong lòng bàn tay, chỉ vì Tưởng Nguyễn đang đợi thời cơ, mới vi vu đến tận bây giờ.

Tuyên Ly cười như không cười nhìn Tưởng Nguyễn, lòng không nén nổi mà dâng lên cảm giác kỳ dị với nữ nhân này. Vốn chuyện này là cuộc tranh đấu giữa phủ Cẩm Anh vương và Tuyên Hoa, còn dính líu tới Tuyên Phái, bất luận thế nào, hắn ngồi xem trò vui cũng không lỗ, sẽ được lợi. Ai ngờ Tưởng Nguyễn ra tay ác như vậy, dứt khoát kéo hắn vào theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play