Triệu Cẩn vừa nói xong, thì biết mình nói sai, thầm lòng ảo não, không dám nhìn vào mắt Tưởng Tín Chi. Dù có là cô gái can đảm mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa, lúc đối diện với người trong lòng mình, đều sẽ thẹn thùng lo sợ. Chẳng qua tình huống hiện tại không thích hợp, Triệu Cẩn rất muốn khóc. Nàng nhìn gấu đen, nói. “Giờ nói gì cũng đã chậm. Tâm ý của ta đối với huynh huynh nghe rồi coi như xong đi. Hôm nay sau khi trở về, cứ làm Đại tướng quân của huynh, giờ đây tiểu thư danh môn trong kinh thành muốn gả cho huynh nhiều không đếm xuể, dù gì huynh cũng sẽ chọn được một người vừa ý mình, sau đó cùng người ấy cử án tề mi, cầm sắt hòa minh...”

Một người không thiết đọc sách ghét thơ văn như nàng, lần đầu một lúc dùng hai thành ngữ, hẳn cũng bị lời nói của mình ảnh hưởng, càng nghĩ lòng càng chua xót. Từ lúc phong Tướng đến nay Tưởng Tín Chi trở thành trọng thần triều đình, tuổi vẫn còn trẻ, con người ôn hòa anh tuấn, rất nhiều thiếu nữ muốn gả cho hắn. Nàng cũng từng nói gần nói xa hỏi hai ca ca của mình rằng nam nhân thích kiểu nữ tử thế nào, các ca ca đều nói, phải dịu dàng uyển ước, tinh thông cầm kỳ thư họa, tốt nhất là còn phải yếu đuối đáng thương chút thì càng tốt. Triệu Cẩn nghĩ lại dáng vẻ mình cầm trường thương một phát đâm xuyên hình nhân trong sân nhà, mất hết ý chí, héo luôn. Bây giờ vốn muốn nhanh chóng khuyên Tưởng Tín Chi đi trước, vậy mà vừa nghĩ tới cảnh Tưởng Tín Chi thật sự sẽ cùng một cô gái yếu mềm bên nhau đến bạc đầu, càng nghĩ lòng càng ê ẩm. Nàng hít mũi, vành mắt đỏ ửng. Nhưng vẫn kiên cường ngẩng đầu lên, ép nước mắt về, nói. “Kiếp này ta và huynh vô duyên, thế thì biến thứ tình cảm ấy thành tình bằng hữu. Kiếp này có thể chết vì Đại tướng quân như huynh, ta không hối tiếc, ngày trước chung đụng ở đại doanh Nam Cương, hôm nay cùng nhau đối mặt cục diện này, chúng ta cũng coi như sinh tử chi giao rồi nhỉ?!”

Lòng Tưởng Tín Chi vốn đang mềm nhũn vì những lời Triệu Cẩn nói, thấy mắt nàng đỏ hồng càng yêu thương nhiều hơn, ai ngờ Triệu Cẩn còn bồi thêm câu sau, mặt Tưởng Tín Chi đen xuống. Nói gì vậy? Gì mà tâm ý biến thành tình nghĩa bạn bè? Dáng vẻ này của nàng cứ như nam nhân trên chiến trường bảo vệ chủ thượng vậy. Vốn định chờ cô nàng này tự thông suốt, hiện tại lại cảm thấy, dựa vào đầu óc này của nàng, có chờ đến kiếp sau chắc cũng sẽ không hiểu nổi. Thôi, hắn là nam nhân, nên chủ động mới phải.

“Muội lên ngựa trước đi.” Tưởng Tín Chi kéo nàng đến bên ngựa của mình, ngựa của Triệu Cẩn đã bị gấu đen cào nên không thể động được, con ngựa ‘bị thương’ của Tưởng Tín Chi thế mà thần kỳ có thể chạy được. Triệu Cẩn hơi kinh ngạc, Tưởng Tín Chi bỗng dưng rút nhuyễn kiếm bên hông ra, một kiếm chém đứt bụi gai trước mặt nàng, chỉ mở ra con đường đủ để hai người một ngựa chạy thoát.

Cơ thể gấu đen khổng lồ, tuy da lông dày cứng nhưng cũng không chịu nổi khi bụi gai đâm vào, chỉ đành đứng phía sau gầm thét. Ngựa chạy thật nhanh, Triệu Cẩn cuối cùng cũng hồi thần, trợn mắt há hốc mồm hỏi. “Sao con ngựa này lại chạy được rồi? Không phải nó bị thương à?”

“Bây giờ thương lành rồi.” Tưởng Tín Chi đáp.

“Vậy tên của huynh chẳng lẽ…” Triệu Cẩn bị hắn ôm trước người, tựa vào ngực Tưởng Tín Chi. Đây là người nam nhân đầu tiên nàng tiếp xúc với khoảng cách gần như vậy. Trước kia khi tiếp xúc với người khác giới, đều là tỷ võ, hoặc đánh nhau, chứ không phải thế này.

“Tên không còn, còn kiếm.” Tưởng Tín Chi đáp.

Cho dù Triệu Cẩn có hời hợt thế nào đi chăng nữa, cũng cảm nhận được sự bất thường, nàng chợt ngồi thẳng người, ngoái đầu nhìn Tưởng Tín Chi kinh ngạc nói. “Huynh gạt ta?”

Ngựa đã chạy được một khoảng, đã an toàn, thả tốc độ chậm lại, lúc này Tưởng Tín Chi mới có thể nhìn Triệu Cẩn, hắn nói. “Muội cảm thấy tại sao ta phải lừa muội?”

Cô gái Triệu Cẩn này bản tính thẳng đuột, không thích vòng vo, cuộc đời ghét nhất là bị người khác hãm hại và lừa gạt, sau khi biết Tưởng Tín Chi lừa mình tất nhiên sẽ rất tức giận. Tưởng Tín Chi hỏi vậy khiến nàng quên đi cơn giận, khó hiểu nhìn hắn. “Tại sao?”

“Vừa nãy ta đã cứu muội.” Tưởng Tín Chi nói. “Muội định báo đáp ta thế nào?”

Triệu Cẩn mơ mơ màng màng nhìn hắn, không hiểu hắn nói vậy là có ý gì. Hôm nay Tưởng Tín Chi rất lạ, mỗi một câu nói đều rất khó hiểu, thế nhưng nàng vẫn biết điều đáp. “Ta nhờ ca ca chọn vũ khí tương xứng đưa huynh, nếu huynh không thích, thì đưa ngân phiếu…”

Cô gái này thật sự quá đỗi thành thật, Tưởng Tín Chi dở khóc dở cười, không hiểu nỗi tại sao rõ ràng Triệu Cẩn lớn hơn Tưởng Nguyễn mấy tuổi, lại không hề thông minh nhạy bén được như Tưởng Nguyễn, trong một số chuyện chậm lụt cực kỳ.

“Những thứ kia đều không cần,” Tưởng Tín Chi cắt ngang lời nàng. “Lấy thân báo đáp là được.”

Triệu Cẩn chớp mắt, đầu óc hỗn loạn, người này vô lý thật, lấy thân báo đáp… Lấy thân báo đáp? Nàng bỗng dưng giật mình, không khống chế được, lắp bắp nói. “Đây… Đây… Ban đầu ở đại doanh Nam Cương, ta cũng từng đã cứu huynh…”

“Vậy cũng được,” Tưởng Tín Chi rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, kéo nàng qua, cúi đầu xuống hôn lên. “Ta lấy thân báo đáp.”



Đống lửa bốc cháy, phát ra âm thanh ‘lách tách’, mấy người Tưởng Nguyễn ngồi trước đống lửa, lều đã được dựng xong, tổng cộng ba chiếc, Tuyên Phái một chiếc, Tiêu Thiều Tưởng Nguyễn một chiếc, Cẩm y vệ một chiếc, thị vệ của Tuyên Phái thì không phúc đó, tùy tiện tìm cây to nào đấy rồi dựa vào nghỉ ngơi.

Tưởng Nguyễn khẽ đụng Tiêu Thiều. “Bên phía đại ca thế nào?” Trường săn nhiều dã thú như vậy, chắc chắn không chỉ vì muốn dọa đám con cháu huân quý, bên trong ẩn chứa thâm ý gì, ngày mai chắc chắn sẽ rõ. Nhưng dù vậy, Tưởng Nguyễn vẫn không nhịn được mà bận tâm Tưởng Tín Chi.

“Đã phái người bảo vệ rồi, nàng không cần lo lắng.” Tiêu Thiều cầm tay nàng.

Đang nói chuyện, thình lình Tuyên Phái chen đầu vào giữa hai người, cậu tỉnh bơ ngồi giữa Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều, chớp chớp mắt nhìn Tưởng Nguyễn nói. “Vương phi, ta sợ lắm.”

May rằng nhóm thị vệ của Tuyên Phái đang ngồi phía xa, không nghe được những lời này Tuyên Phái, nếu không nhất định sẽ kinh ngạc đến nỗi rớt tròng mắt. Dù vậy, nghe Tuyên Phái nói thế mấy người Cẩm y vệ đều trợn to hai mắt. Bình thường cậu bé này nhìn điềm tĩnh chín chắn cứ như Tiêu Thiều thứ hai, là người thâm sâu khó lường, đối diện với Tưởng Nguyễn lại tỏ vẻ yếu thế không chút tâm cơ…. Nào còn sót lại dáng điệu của một hoàng tử? Nhìn chẳng khác gì chim non nép sát vào người mẹ hết.

Tưởng Nguyễn luôn ngã gục trước dáng vẻ này của Tuyên Phái, dù nay Tuyên Phái đã thay đổi cách gọi, Tưởng Nguyễn vẫn như khoảng thời gian đời trước hai mẹ con sống chung. Lập tức đưa tay xoa tóc Tuyên Phái, nói. “Đừng sợ, ta ở đây trông nom điện hạ.”

Càm bọn Cẩm y vệ rớt xuống lần nữa, mặc dù Tưởng Nguyễn ngày thường nhìn rất ôn hòa, tuy nhiên ai cũng biết nàng không dễ chọc. Vẻ ôn hòa chỉ là lễ nghĩa, thật chất lạnh lẽo y hệt chủ tử mình vậy. Ngay cả chủ tử hình như cũng chưa từng được hưởng nụ cười dịu dàng ấy của Tưởng Nguyễn, sự dịu dàng ấy đủ để hòa tan lòng người. Trong mắt đầy ắp thương yêu, khiến đám người nhìn rợn cả tóc gáy. Cẩm Tam nói. “Thiếu phu nhân không phải đang nhìn điện hạ, rõ ràng là nhìn con trai. Lúc ta làm nhiệm vụ, thấy thẩm thẩm nhà cách vách nhìn Đại Ngưu nhà họ như vậy đấy.”

“Chắc điện hạ kích phát tình mẹ từ sâu trong tâm thức của Thiếu phu nhân?” Cẩm Nhị sờ mũi. “Thiếu phu nhân hẳn định sinh bé con rồi nhỉ? Thập Tam điện hạ đáng yêu như thế, nên chắc Thiếu phu nhân cũng thích.”

Cẩm Tứ lắc đầu. “Không đúng, căn cứ theo dung mạo Thiếu phu nhân và chủ tử, đứa bé được sinh ra chắc chắn sẽ đẹp hơn Thập Tam điện hạ nhiều.”

Cẩm Nhất lạnh mặt đứng xem nói một câu sâu xa. “Vậy cũng phải sinh ra mới được.”

Nhóm người im lặng, Cẩm Tam nói. “Xem ra Thiếu chủ còn cần cố gắng nhiều hơn, coi như vì Thiếu phu nhân thì cũng không thể ngồi yên. Ai, nữa về nói với lão Lâm thử, chắc chắn ông ấy có cách.”

Tưởng Nguyễn ngồi trước đống lửa hiển nhiên không biết vì sự dịu dàng của mình dành cho Tuyên Phái, bị nhóm Cẩm Y vệ nhìn thấy, khiến họ kết luận Tiêu Thiều ‘không được’. Nàng và Tuyên Phái mẹ con tình thâm, trong mắt Tiêu Thiều không có gì không ổn. Sau khi Tiêu Thiều biết những việc Tưởng Nguyễn từng trải qua, đã thay đổi rất nhiều về cái nhìn đối với Tuyên Phái, thậm chí còn cố ý dặn dò ẩn vệ trong cung âm thầm phối hợp với cậu bé.

Tuy nhiên Tuyên Phái không hiểu được dụng tâm lương khổ của ông cha tiện nghi này, nhìn thấy Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều tốt đẹp bên nhau thì cứ cảm giác như thứ quan trọng của mình bị cướp mất. Nên thấy dáng vẻ thản nhiên của Tiêu Thiều, nói. “Hôm nay Tiêu vương gia quả thật phong thần ngọc lập, ta thấy con mồi săn được rất phong phú, hẳn người đứng nhất ngày mai sẽ là ngươi. Đã nghĩ sẽ đòi phụ hoàng phần thưởng gì chưa?”

Không đợi Tiêu Thiều cất tiếng, Tuyên Phái lại nói. “Có phải định xin phụ hoàng vài mỹ nhân không? Gần đây trong cung lại chiêu thêm một nhóm mỹ nhân, với lại bổn điện nghe nói thiên kim Diêu gia kia cũng chung tình với ngươi, đúng lúc bổn điện thấy hôm nay cô ta cũng ở đây, không bằng thuận thế xin luôn?” Câu này nửa nhạo báng nửa nghiêm túc, khiến người khác không biết ý nghĩ thật sự của cậu. Bọn Cẩm y vệ nghe, thầm mắng trong lòng cậu nhóc này thâm quá, đang yên lành tự nhiên phá rối tình cảm phu thê nhà người ta.

Trong mắt Cẩm Y vệ là vậy, nhưng đối với Tưởng Nguyễn lại không phải, nàng và Tuyên Phái sống bên nhau nhiều năm, hiểu rõ ý nghĩ trong lòng Tuyên Phái. Cậu nhóc hỏi thế chỉ muốn ép Tiêu Thiều tỏ rõ thái độ, xem ra chuyện về thiên kim Diêu gia đó gây ầm ĩ không nhỏ, ngay cả Tuyên Phái cũng biết. Cậu nhóc đang làm chỗ dựa cho nàng, sợ nàng bị Tiêu Thiều ức hiếp.

“Nếu Bổn vương lấy được phần thưởng, Bổn vương nói gì thì chính là cái đó.” Mặt Tiêu Thiều như băng sương, lạnh lùng nói. “Lúc đó Bổn vương sẽ xin bệ hạ tứ hôn cho điện hạ và tiểu thư Diêu gia.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play