Thiên Trúc vừa chuyển động, bước chân Bạch Chỉ ngừng lại. Nhìn Tưởng Nguyễn, suy nghĩ một hồi, mới nở nụ cười khổ. “Mỗi một câu cô nương nói đều không sai, đi theo cô nương nhiều năm như vậy, cô nương nắm rõ nô tỳ trong lòng bàn tay. Huống chi cô nương vốn là người giỏi suy đoán lòng người, chút bản lĩnh của nô tỳ, trước mặt cô nương thật sự không đáng nhắc tới, chỉ đơn giản làm trò cười cho người khác thôi.”
“Không,” Tưởng Nguyễn lạnh nhạt nói. “Ta không phải vì hiểu rõ ngươi nên biết được ngươi khác thường, cũng không phải vì giỏi đoán lòng người mà biết được ngươi là nội gián. Ta biết thân phận của ngươi, chỉ vì ngươi cố ý tiết lộ mà thôi.” Nàng bước qua Thiên Trúc, từ từ đi đến trước mặt Bạch Chỉ, bình tĩnh đối diện với Bạch Chỉ, nói ra một sự thật. “Những điểm này, đều do ngươi cố ý tiết lộ cho ta. Ngươi không muốn che giấu thân phận, ngươi hy vọng ta phát hiện, nếu nói rằng hành động bắt nội gián này do ta sắp xếp, thì chi bằng nói là ngươi mượn tay ta để làm.”
Bạch Chỉ sững sốt, ngay sau đó cười nói. “Cô nương thật biết nói đùa, ta đâu phải kẻ ngu, sao có thể chủ động dâng điểm yếu của bản thân lên cho người khác đến bắt. Tại sao ta phải làm vậy?”
“Đúng vậy,” Tưởng Nguyễn than thở, nhìn thẳng vào mắt Bạch Chỉ. “Ta cũng rất muốn biết, tại sao ngươi phải làm vậy?”
Đôi mắt ấy vô cùng sắc bén, dường như sắp xé toạt lớp ngụy trang của người khác, mọi suy nghĩ đều bị phơi bày trước đôi mắt sáng ấy. Bạch Chỉ chợt cảm thấy hoảng hốt, cắn răng, khăng khăng nhìn Tưởng Nguyễn.
“Ngươi lựa chọn phương thức ấy, không phải vì muốn cho ta biết chân tướng sao?” Giọng Tưởng Nguyễn êm dịu, như chứa một sự dẫn dắt và mê hoặc, khiến người khác bất giác nói ra lời trong lòng. “Bạch Chỉ, ngươi có nổi khổ gì, có thể nói cho ta biết. Ấy không chỉ là lời giải thích dành cho ta, mà cũng dành cho chính bản thân ngươi. Bị nha hoàn đi theo mình mười mấy năm phản bội, ít nhất ngươi nên cho ta một câu trả lời hợp lý, nếu không, ta sẽ cho rằng, ta là một chủ tử không xứng đáng không giữ được người.”
Lộ Châu và Liên Kiều cũng nhìn Bạch Chỉ, tỷ muội sớm chiều chung đụng, trong một đêm lại biến thành kẻ địch. Điều này thật sự khiến người ta khó lòng chấp nhận, Liên Kiều nói. “Bạch Chỉ, ít nhất tỷ cũng nên nói cho chúng ta biết, rốt cuộc là vì sao.”
Trước những ánh mắt ấy, cuối cùng Bạch Chỉ gục đầu xuống, khi ngẩng lên lần nữa, ánh mắt đã vô cùng bình tĩnh, tựa như vừa làm ra một quyết định trọng đại, nói. “Cô nương đoán không sai, cũng không phải vì cô nương không thể giữ người. Sở dĩ Bạch Chỉ làm người dẫn độc, chỉ bởi vì, Bạch Chỉ vốn là người của Đại phu nhân.”
“Sao có thể?” Lộ Châu kinh ngạc. “Đại phu nhân đã chết lâu rồi, sao có thể sai ngươi hạ độc cô nương được?”
“Ban đầu nô tỳ và Liên Kiều cùng được tiền phu nhân chọn cho cô nương, nhưng nô tỳ và Liên Kiều khác nhau, Liên Kiều gốc gác sạch sẻ, là người hầu phủ thượng thư. Người nhà nô tỳ làm việc ở thôn trang của phủ Thượng thư, ca ca của nô tỳ làm việc dưới tay quản gia của Đại phu nhân, Đại phu nhân muốn nô tỳ đến chỗ cô nương, đồng thời nắm trong tay khế ước bán thân của cả nhà nô tỳ.”
Liên Kiều không ngờ còn có chuyện như vậy, cô luôn cho rằng Bạch Chỉ giống mình, được Triệu Mi tự chọn để hầu hạ Tưởng Nguyễn, gốc gác tất nhiên trong sạch. Ai biết mục đích của Bạch Chỉ khi được chọn đã không đơn thuần.
“Mặc dù Đại phu nhân muốn nô tỳ đi theo cô nương, nhưng không bắt nô tỳ làm gì, chỉ thỉnh thoảng hỏi một ít tình huống về cô nương. Nô tỳ không dám không theo. Sau đó cô nương tới thôn trang, người nhà nô tỳ may mắn được bỏ nô tịch, nô tỳ luôn đi theo cô nương, bởi vì không có uy hiếp, muốn một lòng một dạ hầu hạ cô nương, coi như bồi thường cho những năm trước.” Bạch Chỉ ngừng giây lát, rồi mỉm cười. “Trước đó cô nương quá yếu đuối, thường xuyên bị ức hiếp, sau đó không biết vì sau, tính tình lại thay đổi, nô tỳ thật lòng cảm thấy vui thay cô nương. Sau đó Đại phu nhân chết, nô tỳ cho là chuyện lúc đầu sẽ vĩnh viễn bị lãng quên, chỉ cần luôn bên cạnh hầu hạ cô nương là được. Ai ngờ trước đó vài ngày, lại có người cầm tín vật của mẹ nô tỳ tới, có kẻ tìm được người nhà của nô tỳ, muốn nô tỳ hạ một vị thuốc cho cô nương, nếu không tánh mạng của người nhà nô tỳ sẽ khó giữ được.”
“Cho nên tỷ vì bảo vệ người nhà mình, mà hạ độc cô nương?” Liên Kiều kinh ngạc nói. Có lẽ việc ấy hợp tình hợp lý, nhưng thân là một hạ nhân, vĩnh viễn không thể sinh lòng phản bội chủ tử, cho nên hành động của Bạch Chỉ, đối với Liên Kiều mà nói, không thể đồng cảm được. Liên Kiều nói. “Dù có như vậy, thời điểm tỷ xuống tay có từng nghĩ tới cô nương hay không? Tạm không đề cập đến chuyện ngày xưa, chỉ nói hiện tại, tỷ chỉ cần nói chuyện đó cho cô nương biết, cô nương thông minh như vậy, nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết giúp tỷ!”
“Ngươi không hiểu!” Bạch Chỉ hét lớn. “Liên Kiều, người nhà ngươi trong sạch, là người hầu trung thành với chủ tử. Nhưng ta vốn là người của Đại phu nhân, nếu chuyện này lộ ra, dù không làm gì với cô nương, chỉ cần nghĩ tới chuyện cũ, ngày sau cô nương há có thể không sinh lòng ngăn cách với ta. Một khi việc này bại lộ, ta vĩnh viễn không thể trở về như trước. Vả lại, dù cô nương có thần thông quảng đại cỡ nào đi chăng nữa, ta vẫn không dám lấy tính mạng người nhà ra đùa. Ca ca và đệ đệ của ta, ta không thể vì bản thân mình mà đẩy họ vào hiểm cảnh.”
“Tỷ đúng là hồ đồ ngu xuẩn!” Liên Kiều tức giận hét.
“Ngươi trách ta cũng tốt, oán ta cũng được, dù sao ta cũng không để ý.” Bạch Chỉ cười chua chát. “Tóm lại ta phạm tội lớn ngập trời, cô nương có trừng trị ta thế nào, ta cũng không oán không hối.”
“Người sai tỷ dẫn độc là ai?” Lộ Châu vội hỏi.
“Ta không biết.” Bạch Chỉ lắc đầu. “Hắn dùng phi tiêu gắn giấy truyền tin cho ta, ta không biết người kia là ai, cách một bức tường, cũng không biết dáng dấp mặt mũi.”
“Ta chỉ hỏi ngươi một câu,” Tưởng Nguyễn đạm nhạt nói. “Mười mấy năm trước, lúc Tưởng Đan hạ độc mẹ ta, ngươi có biết?”
Lộ Châu Liên Kiều hoảng kinh, họ không biết còn có chuyện Tưởng Đan hạ độc. Lúc đầu không biết người đứng sau Hạ phủ là ai, thì ra là Tưởng Đan ư?
Bạch Chỉ im lặng chốc lát, rồi gật đầu.
Tưởng Nguyễn lạnh lùng nhìn Bạch Chỉ, nếu nói trước đó nàng vẫn ôn hòa không để lộ sự tức giận vì Bạch Chỉ phản bội, nhưng hiện tại sự lạnh lẽo toát ra khiến người khác sợ hãi. Nàng nói. “Ngươi đi theo ta nhiều năm như vậy, theo như lời ngươi nói, cũng không làm ra chuyện gì tổn thương ta. Ở thời điểm khó khăn nhất, là ngươi và Liên Kiều ở bên cạnh ta, mặc dù ta không nói, nhưng chỉ cần ta còn sống một ngày, tất sẽ dùng hết mọi sức lực bảo vệ các ngươi chu toàn. Bạch Chỉ, chuyện ngươi dẫn độc ta không truy cứu, ngươi vì người nhà mà làm những chuyện này, đổi lại là ta, chưa chắc sẽ xử lý tốt hơn ngươi. Thế nhưng ngươi trơ mắt nhìn mẹ ta bị Tưởng Đan hạ độc làm hại, năm xưa ngươi cũng có thể làm như hôm nay tiết lộ chân tướng để nhắc nhở ta. Nhưng ngươi lựa chọn im lặng, dù có nghĩa chủ tớ, tình bằng hữu, nhưng chuyện này, ta vĩnh viễn không thể tha thứ cho ngươi.”
Bạch Chỉ hoảng kinh, chợt ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Nguyễn, tánh tình Tưởng Nguyễn trước nay lạnh nhạt, ngoài mặt nhìn như không để tâm bất kỳ chuyện gì, đối với người phạm sai luôn khoan thứ. Nhưng chỉ có người thân cận mới biết, trong một số việc nàng rất cố chấp. Nếu trước đó Bạch Chỉ chắc chắn Tưởng Nguyễn sẽ vì chuyện này mà thất vọng về mình, có khả năng còn giận cá chém thớt. Nhưng lời Tưởng Nguyễn nói ra, đã biểu đạt rõ, hai người ở hai phe đối địch.
“Ngươi dẫn độc hại ta, ta không có gì để nói. Nhưng khoanh tay đứng nhìn mẹ ta bị giết, ta không thể nào tha thứ. Bạch Chỉ, giữa ngươi ta, nghĩa chủ tớ, kiếp này nơi đây, không còn dây dưa rễ má gì nữa.”
Từng chữ từng câu, vô cùng khí phách, từng lời thốt ra kiên quyết vững chãi, Liên Kiều và Lộ Châu Thiên Trúc im lặng đứng nghiêm một bên, không ai nói gì. Bạch Chỉ ngây người như phỗng, tuyết rơi xuống người, ánh lửa bập bùng cháy, mà Bạch Chỉ lại cảm thấy vô cùng cô độc, tựa như thiên địa vạn vật đã từ bỏ mình vậy.
Chốc lát sau, đột nhiên khẽ nở nụ cười, sau đó cười càng lúc càng lớn, gần như cười ra nước mắt, Bạch Chỉ nói. “Ta không thể hoàn thành nhiệm vụ người kia giao, cuối cùng hắn cũng sẽ không tha cho ta, sợ ta khai ra hắn. Chỉ còn một cách cuối cùng thôi.” Lời còn chưa dứt, đã chạy nhanh về phía tường đá. Khoảng cách với tường vốn gần, Thiên Trúc có công phu giỏi nhất lại bảo vệ bên cạnh Tưởng Nguyễn, căn bản không cứu kịp. Bạch Chỉ đã dồn hết sức lực, rõ ràng quyết tâm muốn chết. Chỉ nghe một tiếng bịch, Liên Kiều kêu lên, Bạch Chỉ mềm nhũn ngã xuống, máu trên trán nhìn mà giật mình.
Bạch Chỉ khó nhọc hít thở, máu không ngừng trào ra khỏi miệng, nhuộm tuyết thành một mảnh đỏ. Cô thở hổn hển, giọng như tắt nghẽn, miễn cường có thể nghe ra rằng. “Xin lỗi…”
Trời tuyết lại lâm vào tĩnh lặng, không có bất kỳ tiếng động nào, một mảng tuyết lớn rơi xuống, nhanh thôi sẽ phủ qua vết máu trên mặt tuyết. Gần như không nghe rõ được âm thanh, Tưởng Nguyễn nói. “An táng đi.”
Nàng xoay ngoài đi ra ngoài viện, vạt váy đỏ như hòa cùng màu máu trên mặt đất, vẻ mặt lạnh như băng, sống lưng thẳng tắp, từng bước cứng rắn mà kiên cường, không quay đầu nhìn bóng người trên đất một cái. Nhưng càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh, gần như chạy trong tuyết, cuối cùng dừng lại, một tay chống trên cây cột sơn son, cảm thấy toàn thân lạnh đến lạ.
Một bóng người lạnh lùng đi ra từ sau lưng nàng, đứng ở phía sau, từ từ vòng tay qua vai, ôm nàng vào lòng, thanh niên tuấn mỹ, bóng người cao lớn như chứa lực lượng vô hạn khiến người ta an tâm, đem đến ấm áp giữa mùa đông giá rét.
“Tiêu Thiều, ta rất khó chịu.” Giọng Tưởng Nguyễn chứa sự mệt mỏi ngày thường không có, nàng đưa tay ôm eo thanh niên trước mặt, đầu tựa vào vai hắn. “Huynh đừng phản bội ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT