Ban đêm yên ắng, động tĩnh của huynh muội hai người khiến người khác muốn lơ cũng không lơ được, mọi người đứng ngoài cửa tất nhiên nghe thấy. Lộ Châu che miệng, hốc mắt đầy nước, khẽ nói. “Ta chưa từng biết rằng trong lòng cô nương lại có nhiều khổ sở lo lắng như thế.” Bắt đầu từ lúc đi theo Tưởng Nguyễn, chưa từng thấy Tưởng Nguyễn đau khổ bao giờ, nàng có cảm xúc của riêng mình, có tất cả mọi thứ, duy chỉ không có sự yếu ớt bất lực.
Cẩm Nhị vỗ vai Lộ Châu. “Thiếu phu nhân tính tình kiên cường, sẽ khá hơn thôi.”
Thiên Trúc bất động, chỉ lẳng lặng nhìn vào phòng. Cô từng bội phục thủ đoạn và sự bền bĩ của cô gái trong căn phòng kia, muốn cố gắng trở thành người cường đại như nàng vậy. Nay đột nhiên nhìn thấy Tưởng Nguyễn thế này, Thiên Trúc cũng nghi hoặc.
“Chắc rằng cô ấy đã nếm trãi rất nhiều đau khổ.” Lâm quản gia đột nhiên nói, mọi người hiếm khi thấy ông nghiêm túc như thế, đều vội xoay đầu nhìn. Lâm quản gia đứng ở ngoài phòng, trong đôi mắt sáng chứa đựng cảm xúc khác thường, cuối cùng trong nháy mắt tỏa ra sự tang thương và âu sầu, ông nói. “Tâm trí thủ đoạn khác với người thường, không đại biểu rằng người ấy là anh tài trời sinh. Chỉ có người từng trải qua những chuyện người thường không thể tưởng tượng nổi mới biết. Thủ đoạn của cô ấy như thế, lại chưa từng sợ qua chuyện gì, tất nhiên là vì, vào thật lâu trước kia, cô ấy đã trải qua thời khắc vô cùng tuyệt vọng, người không còn cảm xúc, tất nhiên chỉ có người đã từng chịu tổn thương sâu sắc.”
Người từng chịu tổn thương ư? Mọi người lại đồng loạt nhìn hình bóng trước ánh đèn trong phòng, cô gái dường như vô cùng khổ sở, dưới ánh nến lay động, đầu vai yếu đuối lạ thường, thật sự khiến người khác không đành lòng. Xưa cho rằng nàng là người sáng suốt và lạnh nhạt, thì ra nội tâm lại thầm cất chứa đau khổ bậc này. Nhất thời, đối với vị nữ chủ nhân này, trong lòng mọi người đều thêm mấy phần thương tiếc.
“Chủ tử đi đâu vậy?” Cẩm Tam nhìn khắp xung quanh, sau khi Tiêu Thiều ra khỏi phòng thì đã không thấy bóng dáng.
Cẩm Tứ sững sốt. “Không xong rồi, chủ tử sẽ không dưới sự kích động trực tiếp đi tìm Tưởng Đan chứ?”
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
…
Cửa ải cuối năm đã tới, trong cung cũng vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cho năm mới. Cộng thêm thời tiết mấy hôm nay khá tốt, dù có rơi mấy trận tuyết nhỏ, nhưng ánh mặt trời vẫn soi rọi, hoàng đế mặt rồng vui mừng, một đám phi tần trong cung cũng mừng vui, chủ tử vui, bọn hạ nhân cũng nhận được chỗ tốt, nhất thời bầu không khí u ám trước đó biến mất, trở nên sáng sủa sinh động.
Ở một nơi trong cung, Minh Nguyệt đang hầu hạ thiếu niên dùng đồ ăn sáng, thiếu niên này hiện nay rất được hoàng đế coi trọng, dù là Tuyên Ly và Tuyên Hoa cũng không mạnh hơn cậu được bao nhiêu, mặc dù triều thần cảm thấy đặt hy vọng lên Thập Tam hoàng tử không có bối phận thì rất nguy hiểm, nhưng nhìn thái độ của hoàng đế lại không lần ra được manh mối.
Thập Tam hoàng tử Tuyên Phái học thuộc tứ thư ngũ kinh, sách luận lại viết tốt, ngay cả Thái phó Liễu Mẫn luôn nghiêm khắc cũng khen không dứt lời. Cậu lại không thấy sủng mà kiêu, dù nay tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng rất có kiến giải đối với chuyện triều chính, mỗi lần hoàng đế cầm công vụ trong triều tới kiểm tra cậu, Tuyên Phái đều có thể nói ra vài ý tưởng hay.
Hôm nay sắc trời vừa hơi rạng, cậu đã sai người đốt đèn, tùy tiện ăn vài miếng điểm tâm sáng, rửa mặt chải đầu rồi đi tới trước bàn đọc sách, trên bàn để một chồng kinh sử thật dầy. Cậu luôn như vậy, tiếng gà gáy vừa vang thì lập tức thức dậy, người đời chỉ nhìn thấy thời khắc người khác nổi bật, nhưng không thấy sự khổ công của thiếu niên. Câu chưa bao giờ kể lễ với bất kỳ ai, Minh Nguyệt lại thầm kinh hãi, ở bên người Tuyên Phái càng lâu, cô lại càng phát hiện thiếu niên xinh đẹp này thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng. Tuổi tác còn nhỏ, lại hiểu phải che giấu bản thân, sự khắc chế tốt kinh người, không cần người khác nhắc nhở, cậu luôn biết được mình phải làm và cố gắng làm gì. Ngay cả sự hảo cảm của hoàng đế dành cho mình, cũng nằm trong kế hoạch của Tuyên Phái. Ví dụ như giờ phút này, học hành khắc khổ, cũng chỉ vì giúp cậu trả lời trôi chảy vào những lúc hoàng đế ra đề.
Tuyên Phái đã ngồi xuống cạnh bàn, Minh Nguyệt đứng dậy thu dọn chén đũa. Không ngờ mới dọn được một nửa, đã nghe thấy giọng nói hoảng hốt của một thị nữ thiếp thân khác của Tuyên Phái. “Tiêu vương gia, sao ngài lại tới đây? Điện hạ vẫn còn đang nghỉ ngơi, ngài...” Lời còn chưa dứt, đã nghe ‘ầm’ một tiếng, cửa bị người khác đẩy ra, thanh niên mặc hắc y đứng giữa cửa, mắt lạnh như băng, vẻ mặt lại hơi tiều tụy.
Mặc dù thường ngày trông Tuyên Phái có vẻ rất dễ nói chuyện, cũng không nặng nhẹ người dưới, nhưng một khi chọc giận cậu, kết quả luôn khiến cho người ta rợn hết tóc gáy. Cho nên tuy rằng ngày thường Triêu Dương luôn tươi cười, nhưng lúc đối đãi với người chủ tử này luôn rất tận tâm tận lực. Lời của Triêu Dương nhắc nhở Minh Nguyệt, cô vốn là người Tiêu Thiều sắp xếp đến bên cạnh Tuyên Phái, chung quy Tiêu Thiều mới là chủ tử của cô, ngày thường Tuyên Phái dùng cô cũng thuận tay. Giờ phút này, cô chặt đứt suy nghĩ ngăn cản Tiêu Thiều.
Cũng may Tuyên Phái không tức giận, chỉ liếc Tiêu Thiều một cái, rồi nói với Minh Nguyệt và Triêu Dương. “Bổn điện muốn đọc sách, các ngươi lui xuống đi.” Ý tứ chính là muốn ở riêng với Tiêu Thiều, Minh Nguyệt và Triêu Dương vội vàng lui ra đóng cửa lại. Đợi hai người đi khỏi, Tuyên Phái mới không nhanh không chậm đi tới trước bàn ngồi xuống. Hôm nay cậu mặc triều phục màu xanh lá thêu tơ vàng, hiện giờ hoàng đế đối tốt với cậu, xiêm y không còn là những bộ mặc không vừa người khi xưa nữa. Kiểu dáng vải vóc đều được tỉ mĩ lựa chọn theo khí chất của Tuyên Phái, dung mạo cậu vốn thanh tú, nay càng thêm quý khí, sự trưởng thành và non nót đan xen với nhau tạo ra một loại khí chất rất đặc biệt.
Cậu dựa lưng vào ghế, giọng trong trẻo non nớt, nhưng dáng điệu như một người lớn. “Vương gia sáng sớm đã xông vào cung điện của ta, có lời không ngại nói thẳng.” Vừa nói vừa nhấc bút, như muốn luyện chữ.
“Quan hệ của ngươi và Tưởng Nguyễn là như thế nào?” Tiêu Thiều lạnh lùng hỏi.
Tay Tuyên Phái khẽ ngừng, một giọt mực lớn từ đầu bút chảy xuống, tan vào giấy. Cậu để bút xuống, che giấu thâm ý trong con ngươi, từ tốn nói. “Ồ? Sao Tiêu vương gia lại nói vậy?”
“Ngươi trả lời vấn đề của ta trước.” Tiêu Thiều không hề nhúng nhường, nhìn cậu chăm chăm.
Tuyên Phái quay đầu nhìn hắn, mắt từ từ rơi xuống cánh tay Tiêu Thiều. Đêm qua bị Tưởng Nguyễn cắn, sau đó Lâm quản gia băng bó cho hắn, vết thương trên cánh tay được băng bó kỹ, nhưng trên mu bàn tay lại có vết cào do lúc kích động Tưởng Nguyễn để lại. Tuyên Phái vừa thấy vết cào kia, lập tức đứng bật dậy, sắc mặt biến đổi nói. “Ngươi đã làm gì cô ấy?”
Tính tình Tiêu Thiều lạnh lùng lại cao ngạo, bên người trừ Cẩm y vệ hầu như không có cô gái nào khác có thể đến gần, hiện giờ đã thành thân, Tưởng Nguyễn xem như là người có quan hệ thân thiết nhất với hắn. Đang êm đẹp dưng không trên mu bàn tay lại xuất hiện vết cào của nữ tử, thật sự khó để người khác không liên tưởng.
Không phải Tiêu Thiều chưa từng gặp Tuyên Phái, cũng biết thiếu niên trong non nớt này là một cao thủ ngụy trang, giờ cảm xúc bộc lộ, thật sự khiến người khác kinh ngạc. Và cũng nhờ đó, thái độ của cậu quá rõ ràng, nên nhìn ra được cậu vô cùng quan tâm Tưởng Nguyễn. Ít nhất sẽ không gây bất lợi cho Tưởng Nguyễn.
Thấy Tiêu Thiều vẫn trầm tư không nói lời nào, Tuyên Phái quýnh lên, tiến tới mấy bước nói. “Mau trả lời ta, ngươi đã làm gì cô ấy?”
Tiêu Thiều nghe vậy, như có điều suy nghĩ nhìn cậu, Tuyên Phái bị đôi mắt đen thăm thúy ấy nhìn thẳng, đột nhiên ý thức được mình thất thố. Nhưng đã muộn, Tiêu Thiều lạnh nhạt hỏi. “Tại sao ngươi lại quan tâm như vậy?”
“Ta...” Tuyên Phái lập tức cứng họng, tiếp như nghĩ tới điều gì, nói. “Hoằng An quận chúa nay dầu gì cũng coi như nửa tỷ tỷ của bổn điện, thân như tay chân, tất nhiên phải chiếu ứng lẫn nhau, ngươi ức hiếp cô ấy thì chính là tát thẳng vào mặt mũi hoàng gia. Bổn điện nay cũng không sợ nói rõ cho ngươi biết, nếu ngươi có gan dám động vào một sợi tóc của cô ấy, cho dù sức lực của bổn điện nhỏ yếu, cũng sẽ liều cái mạng này, đòi lại công đạo cho cô ấy!”
Mặc dù ngày thường thiếu niên này đều không hiện rõ vui giận, nhưng đối với chuyện của Tưởng Nguyễn lại cố chấp khác thường, nói xong câu cuối, dù chứa mấy phần tức giận của trẻ con, nhưng cũng có thể nhìn ra sự kiên quyết bên trong. Lời cậu nói không phải giả, mà xuất phát từ thật lòng, nếu một ngày nào đó Tiêu Thiều hiếp đáp Tưởng Nguyễn, thì Tuyên Phái thật sự sẽ không màng tất cả mà đòi lại công bằng cho nàng. Quá bất thường, dẫu sao Tưởng Nguyễn cũng chỉ là một quận chúa trên danh nghĩa mà thôi, vốn chẳng có thời gian tiếp xúc với Tuyên Phái. Huống chi hắn cũng từng điều tra, thời điểm Tưởng Nguyễn và Tuyên Phái ở cùng nhau chỉ có lúc nàng giải vây cho Tuyên Phái trước mặt Hòa Di quận chúa mà thôi. Ấy chẳng qua chỉ là một việc nhỏ, sao lại tạo nên mối thâm tình hữu nghị lớn như vậy được. Nhưng sau đó, Tuyên Phái còn đứng trên điện Kim Loan làm chứng cho Tưởng Nguyễn, thậm chí sự ra tay của Thái tử và Hạ Thanh tới kinh đô đều có Tuyên Phái xuất lực. Món quà Tuyên Phái tặng ngày thành thân, thật sự còn sung túc hơn của hồi môn của con gái nhà quan lại bình thường.
Nhìn sao cũng không giống sơ giao, hành động cử chỉ của Tuyên Phái hiện tại, càng xác nhận suy đoán trong lòng Tiêu Thiều. Nhưng dù vậy, cũng rất nhiều chỗ không giải thích rõ được, rõ ràng hai người không thế nào lui tới, đêm qua Tưởng Nguyễn còn.
Hắn cúi đầu mắt nhìn Tuyên Phái, thiếu niên vẫn chưa dậy thì xong, dung mạo thanh tú vẫn vương nét đáng yêu thơ trẻ, nhưng trong con ngươi lại mang theo địch ý sâu sắc. Tiêu Thiều bình thản nói. “Ta không làm gì hết, nàng bị người khác hạ độc.”
“Hạ độc?” Tuyên Phái sững sờ, vội vàng hỏi. “Vậy bây giờ cô ấy thế nào? Vẫn khỏe mạnh chứ?”
“Không tốt.” Trong mắt Tiêu Thiều lóe lên thâm ý, nói. “Tâm thân bị tâm ma nhấn chìm, tự lẩm bẩm, lời người ngoài nàng hoàn toàn không nghe được.”
“Làm sao đây?” Tuyên Phái gấp gáp, hoàn toàn mất đi sự chững chạc thể hiện thường ngày, chỉ nói. “Không phải ngươi là Cẩm Anh vương sao, tại sao không mời thái y? Đúng rồi, có phải thánh thủ Kim Lăng vẫn còn ở kinh thành hay không, tại sao không đi mời hắn tới? Bổn điện lập tức cho người cầm thiệp đi mời hắn!”
“Không cần,” Tiêu Thiều cắt ngang, âm thanh nháy mắt trở nên lãnh trầm. “Cậu ấy ở tại phủ. Chẳng qua, thời điểm A Nguyễn tự lầm bầm nói qua một cái tên, Bổn vương cho rằng rất quen tai.”
Tuyên Phái ngơ ngẩn.
Tiêu Thiều chầm chậm nói. “Nàng nói, Phái nhi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT