Một vở kịch có nhiều thay đổi bất ngờ, cuối cùng kết thúc dưới sự thổn thức của quần chúng. Trần Chiêu và Trương Lan bị giải vào đại lao chờ xét xử, Tưởng Nguyễn được trở về Tưởng phủ. Chưa rời khỏi công đường, Liên Kiều và Bạch Chỉ đã không kiềm được lòng mà chạy sang chỗ nàng, hai người đều kích động đến không nói nên lời.

Liên Kiều nói. “Nô tỳ biết tiểu thư cát nhân tất có thiên tướng, phu nhân trên trời linh thiêng sẽ phù hộ tiểu thư, khi về chúng ta phải thắp nhan cho phu nhân.”

Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Hẳn phải đa tạ hai vị đại nhân mới đúng, còn có đám người Lộ Châu nữa, bằng lòng đứng ra làm chứng cho ta. Nhất là Thu Nhạn, ta thật sự phải đa tạ nàng.” Nói xong lập tức bước tới trước mặt Thu Nhạn, mỉm cười nói. “Đa tạ ngươi, Thu Nhạn.”

Thu Nhạn kinh ngạc nhìn Tưởng Nguyễn, trong mắt hiện lên sự sợ hãi. Chuyện hôm nay, trong mắt người ngoài, Tưởng Nguyễn không hề làm gì cả, ra mặt đều là mấy nha hoàn, chứ nào ai biết, những lời họ nói, toàn bộ đều là do Tưởng Nguyễn sắp đặt. Từ đầu Tưởng Nguyễn đã bày sẵn một cái bẫy, nàng đào một cái hố đẹp đẽ, cười híp mắt nhìn Trần Chiêu nhảy xuống, đáng thương cho Trần Chiêu, bị người gài bẫy còn tưởng rằng mình đã hãm hại được người.

Một nhà Trương Lan có địa vị vững chắc ở thôn trang, có thể nói chỉ cần Tưởng phủ không suy, chỉ cần Hạ Nghiên, phu nhân của Tưởng Quyền còn thì cả nhà bà ta có thể một tay che trời ở thôn trang. Thế lực rắc rối này Tưởng Nguyễn không thể phá hủy trong chốc lát, thế nên Trương Lan mới không chút nao núng, không ngờ Tưởng Nguyễn lại chẳng muốn diệt sạch mối quan hệ phức tạp này, từ đầu mục đích của nàng đã là hai mẫu tử Trương Lan, thủ pháp sạch sẽ gọn gàng dứt khoát, cuối cùng giải quyết tận gốc, trở về Tưởng phủ, không ai biết chuyện là do nàng làm, đây mới thật sự là cao tay.

Tâm cơ thâm trầm, lại có ở một tiểu cô nương, năm năm qua Tưởng Nguyễn luôn giả vờ ngu đần hèn yếu, ẩn nhẫn lâu như thế, làm người ta sợ hãi. Thu Nhạn kinh sợ trong lòng, không ngờ người thâm nhất thôn trang, lại là Đại tiểu thư không chút thu hút này. Nếu trở lại Tưởng phủ, e rằng Hạ Nghiên cùng với con gái của bà ta sẽ không lấy được cái gì tốt, Tưởng Nguyễn ẩn nhẫn nhiều năm, nay phản kích, Tưởng phủ, sợ rằng sắp nổi lên phong ba.

Thu Nhạn rất cung kính cúi đầu xuống, trả lời. “Tiểu thư là chủ tử, nô tỳ là hạ nhân, làm vậy là bổn phận, tiểu thư nói như vậy, trong lòng nô tỳ rất sợ hãi.”

Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười. “Không phải ai cũng như ngươi, tóm lại, đa tạ.” Nàng nắm chặt tay Thu Nhạn, cảm giác được tay đối phương đang run nhẹ, trong con ngươi thoáng qua ý cười không rõ.

Đúng như Thu Nhạn nghĩ, hôm nay nàng đã đạt được bước đầu tiên, kiếp trước, trong quá trình hủy hoại cuộc đời của nàng, mẫu tử Trương Lan cũng có một chân, khi đó nàng không có chút năng lực, chỉ có thể mặc người chém giết. Nay nàng sẽ không giống như trước hai tay dâng lên cuộc đời mình, cũng sẽ không ai có thể làm gì được nàng. Hồi phủ, là bắt đầu báo thù, nhưng quan trọng hơn là, trải qua trận đại chiến hôm nay, danh tiếng của Tưởng Quyền tất nhiên sẽ tuột dốc, nếu như lời nói của dân chúng khiến mặt mũi ông ta mất sạch, vậy ngự sử vạch tội nhất định sẽ khiến con đường làm quan của ông ta không được thuận lợi.

Khiến con đường làm quan của Tưởng Quyền trở nên trắc trở, chính là chuyện đầu tiên nàng muốn làm.

Dân chúng đi khỏi công đường, Tưởng Nguyễn nhìn người đang khoan thai bước tới chỗ mình, đợi người nọ đi tới, nàng dịu dàng thi lễ. “Vương đại nhân.”

Vương ngự sử vuốt hàm râu bạc, ý vị thâm thường nói. “Nha đầu, lại gặp mặt.”

Tưởng Nguyễn cũng cười nhạt nói. “Không biết hồng mai của đại nhân, hôm nay nở có đẹp không?”

“Không tự ti, không nịnh hót, cứng cỏi kiên cường, cả đời chính trực, nở rất đẹp.” Vương ngự sử nhìn vào mắt nàng. “Nhưng hơi ngoan cố.”

Tưởng Nguyễn cười khẽ, không đáp.

Sở dĩ chắc chắn Vương ngự sử sẽ làm chủ cho nàng, là vì trí nhớ kiếp trước. Kiếp trước khi nàng ở thôn trang, lúc Bạch Chỉ xuống phố thì nghe dân chúng bàn tán một chuyện, nói là một lão đầu bị người ta lừa bịp bạc ở phố Tây, tức giận kéo tới nha môn, kết quả quan phủ không hề coi ông ra gì, không nói hai lời liền sai nha dịch đuổi ông ra ngoài, lão đầu này vô cùng tức giận, không lâu sau kinh thành truyền thánh chỉ tới, cắt quan chức của Tiễn Vạn Lý, bởi vì lão đầu kia là quan lớn trong kinh, là Vương ngự sử, tâm phúc của hoàng thượng.

Tính cách của Vương ngự sử vẫn ngoan cố không đổi, ngay cả hoàng đế cũng dám thẳng thắn can gián, ngày thường thích xen vào chuyện của người khác, phàm là chuyện bản thân thấy bất công liền cắm một chân vào. Cho nên ngày đó Tưởng Nguyễn mới đột nhiên nói muốn đi phố Tây, biết Vương ngự sử đang gặp chuyện nguy cấp. Có Vương ngự sử ở đây, vụ án của Trần Chiêu, tất nhiên ông sẽ muốn thẩm vấn, mà từng nhận cành hồng mai của Tưởng Nguyễn, tất nhiên sẽ không thấy nàng chịu oan mà khoanh tay đứng nhìn.

Nhánh hồng mai kia, chính là đá gõ cửa lòng Vương ngự sử. Vương ngự sử tự xưng là người công chính liêm minh, nhưng người trên thế gian, trong lòng luôn có một cán cân, trừ khi là thánh nhân vô tình vô dục, nếu không cán cân vĩnh viễn sẽ chỉ nghiêng về bên mình thiên vị. Vương ngự sử đã có ấn tượng với nàng, khi Thu Nhạn nói nàng bị oan, Vương ngự sử sẽ tin tưởng theo bản năng, cũng sẽ cố sức tìm ra chứng cứ có lợi cho Tưởng Nguyễn.

Vương ngự sử là một nước cờ hay, nhưng chỗ tinh diệu nhất của nước cờ này, nằm ở uy lực phía sau. Lấy tính cách chính trực ngoan cố của Vương ngự sử, thấy tình huống hôm nay của Tưởng Nguyễn, ắt sinh nhiều bất mãn với đồng liêu là Tưởng Quyền, đợi sau khi hồi kinh, chắc chắn sẽ nghiêm khắc dâng tấu sớ tố cáo, mà phân lượng của những câu nói đó, sẽ mang tới đả kích không tưởng cho Tưởng Quyền.

Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Ân đức của đại nhân, Tưởng Nguyễn không thể báo đáp.”

Nét mặt Vương ngự sử lập tức trở nên kỳ lạ. “Ngươi cảm tạ ta sửa lại án sai, hay tạ ta đưa ngươi về phủ, hay là tạ ta hôm nay trên công đường đã phối hợp với ngươi?”

Người có thể đứng vững trong quan trường nhiều năm, tất nhiên không phải người vô dụng, Tưởng Nguyễn bị nhìn thấu cũng không thấy ngạc nhiên, bình tĩnh nói. “Đều có.”

Vương ngự sử nhìn nàng một cái thật sâu. “Tiểu cô nương, tâm tư không nên quá nặng. Hôm nay nhấc tay, coi như hồi đáp cành hồng mai của ngươi, ngươi nói với lão phu, hoa mai muốn thơm phải chịu lạnh, nhưng lão phu cho là, những lời này thích hợp với ngươi hơn.” Vương ngự sử lắc đầu. “Chút nữa để mấy nha dịch về cùng ngươi, thu hết đồ đạc lại. Để vật về chủ cũ.”

Tưởng Nguyễn gật đầu tạ ơn.

Vương ngự sử đi về phía trước mấy bước, đột nhiên dừng lại, không quay đầu, nói. “Đúng rồi, phụ thân ngươi trị gia không nghiêm, bỏ mặc đích nữ để hạ nhân chèn ép, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, hậu viện của Tưởng Quyền đã rối loạn như vậy, quan trường chắc hẳn cũng có nhiều điểm lệch, sau khi hồi kinh lão phu sẽ dâng tấu, cảnh cáo.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play