Bạch Chỉ cau mày, Liên Kiều bĩu môi, lúc chưa xảy ra chuyện thì siêng năng nhiệt tình đón tiếp, người không biết nhìn vào còn tưởng là mẹ con ruột, giờ vừa có chút gió thổi cỏ lay, thái độ đã hời hợt như vậy, sợ sẽ bị vạ lây rước họa vào thân. Khó trách người đời đều nói ký nữ vô tình đào kép vô nghĩa, nữ tử xuất thân chốn trăng hoa, dù ngày thường cố tỏ vẻ thanh cao thế nào, cuối cùng vẫn chẳng che giấu nổi bản tính ham nghèo phụ khó thuận gió mà theo.

Chẳng qua người ta cũng đã nói vậy, còn làm gì được. Tưởng Nguyễn cười đáp. “Không sao cả, di nương cũng vì bất đắc dĩ thôi, nếu tổn thương đến tiểu đệ đệ, lòng ta cũng sẽ áy náy.”

Đại di nương cười nhiệt tình hơn, Tưởng Nguyễn nhìn bà, nói. “Giờ thân thể Ngũ di nương nặng nề, nghĩ đến có lẽ cũng không thể quan tâm đến chuyện quản gia, thời gian này cực khổ Đại di nương rồi.”

“Ti thiếp không dám giành công.” Đại di nương vẫn khiêm tốn như thường lệ. “Chỉ là giúp đỡ xử lý đôi việc thôi.”

Tưởng Nguyễn vừa đi vừa nói. “Di nương khiêm tốn quá rồi.”

Đại di nương khoát tay lia lịa, tiễn đến cửa Nguyễn cư, Đại di nương mới cười rời đi.

Sau khi Đại di nương đi khuất, Lộ Châu không nhịn được nói. “Cô nương, Ngũ di nương làm vậy rõ ràng muốn ngáng chân người.”

Hôm nay Hồng Anh tự cho rằng bản thân là đương gia chủ mẫu muốn ra oai phủ đầu với Tưởng Nguyễn, Hồng Anh không ra nghênh tiếp Tưởng Nguyễn, còn cố ý lấy lý do vụng về như vậy, chính là đang nhắc nhở cho đám người hầu trong phủ biết thái độ của những chủ tử của Tưởng phủ đối với Tưởng Tín Chi. Tưởng Nguyễn từng giúp Hồng Anh giải quyết Hạ Nghiên, hôm nay Hồng Anh hành động như vậy, quả thật không biết điều.

“Nàng ta là người thông minh.” Tưởng Nguyễn lạnh nhạt nói. “Có điều tự thích tỏ vẻ bản thân thông minh thôi.”

Hồng Anh muốn lấy lòng Tưởng Quyền, tất nhiên phải thể hiện rõ sự chán ghét đối với Tưởng Nguyễn. Lúc đầu thấy Tưởng Nguyễn còn giá trị lợi dụng, tất nhiên muốn lấy lòng, ít nhất không thể xích mích một cách lộ liễu. Nhưng bây giờ Tưởng Tín Chi xảy ra chuyện, Tưởng Nguyễn không còn giá trị lợi dụng, Hồng Anh lập tức một cước đá văng ra. Thế nhưng dường như Hồng Anh đã quên mất một chuyện, đó chính là, thứ trong bụng nàng ta kia, rốt cuộc có phải là thật hay không.

Nếu Hồng Anh đắc ý tới mức đầu óc mê muội, nàng cũng không ngại giúp nàng ta càng lún sâu hơn. Trước kia đã cho nàng ta cơ hội lựa chọn, nếu Hồng Anh chọn con đường này, kết cục nhận lãnh sẽ là gì, cũng không thể oán trách người khác.

Lộ Châu vẫn thấy giận dữ bất bình. “Bất quá chỉ là một di nương, bộ tưởng mình là đương gia chủ mẫu chắc. Còn Đại di nương đó, đi sát theo đuôi, sắp biến bản thân thành nô tài luôn rồi.”

Tưởng Nguyễn nhìn tách sứ trước mặt. “Bà ta không phải nô tài.”

“Cô nương?” Bạch Chỉ nhìn ra manh mối, hỏi. “Đại di nương có vấn đề sao ạ?”

Tưởng Nguyễn suy nghĩ một lúc, kiếp trước kiếp này ấn tượng với vị Đại di nương này không sâu, chỉ biết là một người không được sủng ái, bị vắng vẻ và không hỏi thế sự. Có lẽ vì từ nha đầu thông phòng được nâng lên thành di nương, nên cũng an phận thủ thường. Khi Triệu Mi còn tại thế, khá rộng lượng với vị di nương này, sau đó Hạ Nghiên vào phủ, Tưởng Quyền chỉ sủng ái Hạ Nghiên, Đại di nương càng không có đất đặt chân. Nhưng Hạ Nghiên cũng không quá làm khó Đại di nương, có lẽ vì cảm thấy một di nương không được sủng ái vừa không xinh đẹp vừa không có bối cảnh thì chẳng có uy hiếp gì. Vào lúc tất cả mọi người đều hùa vào ức hiếp mẹ con nàng, thái độ của Đại di nương đối với các nàng vẫn khách khí như trước.

Kiếp trước sau khi nàng vào cung thì không còn nghe tin tức gì về đại di nương nữa. Nay nhớ tới, nhiều năm như vậy, trong Tưởng phủ Đại di nương giống như một sự tồn tại vô hình.

An ổn sống qua ngày, hành xử nhún nhường, ấy chính là Đại di nương. Nếu ở nhà khác thì không nói, cố tình đây lại là Tưởng phủ. Người sống cả đời, luôn chỉ biết có bản thân. Ví dụ như mục đích của Hồng Anh là muốn trở thành đương gia chủ mẫu, Hạ Nghiên muốn nắm mọi việc trong tay, Triệu Mi muốn Tưởng Quyền đối xử tốt với mẹ con họ hơn một chút.

Nhưng đại di nương tựa như chẳng có mưu cầu, không có gì đặc biệt, gần như bị người khác lãng quên. Không cố gắng lấy lòng người khác, còn có thể sống an ổn đến bây giờ, nếu nói người này không có chút tâm cơ thủ đoạn nào, thế thì thật kỳ lạ.

“Sau này chú ý đến bà ta nhiều hơn, đừng làm lộ liễu quá.” Tưởng Nguyễn nói. “Hy vọng bà ta không phải người ẩn giấu sau nhất.”

Nếu đại di nương thật sự có vấn đề, một người có thể ẩn giấu bản thân mười mấy năm, kiên nhẫn và mục đích của người đó, thật sự quá mức đáng sợ.

Đang nói, chợt nghe thấy tiếng Tam đẳng nha hoàn thông báo. “Cô nương, Tứ cô nương tới.”

Tưởng Đan tới, Tưởng Nguyễn nhướng mi, động tác của Tưởng Đan nhanh thật, tới để cười nhạo nàng à? Nàng cười một tiếng. “Tiếp vào đi.”

“Đại tỷ tỷ.“Tưởng Đan vừa vào tới đã gọi, môi cười chúm chím, hôm nay nàng ta mặc chiếc sa bào màu quất chín thêu hoa mai, nhìn rực rỡ tươi mới, thanh lịch tao nhã, nhìn vừa mỏng manh vừa khiến người khác sinh lòng yêu thương.

Nàng ta ngồi xuống đối diện Tưởng Nguyễn, bày ra vẻ mặt sầu khổ. ” Đại tỷ tỷ, nghe nói đại ca. Hẳn trong cung biết rõ hơn, đại ca hiện giờ ra sao?”

Đến hôm nay, ngay cả việc lá mặt lá trái Tưởng Nguyễn cũng lười diễn với nàng ta, chỉ cười như không cười nhìn nàng ta. Tưởng Đan có chút bất an nói. “Đại tỷ tỷ, Đan nương nói sai gì sao?”

“Tất nhiên sai rồi.“Tưởng Nguyễn tiện tay rót cho mình một chung trà, nhàn nhạt nói. “Chiến sự biên cương, ấy là điều cơ mật, làm sao có thể tùy tiện để người khác biết được, nếu bị người có dụng tâm khác lấy ra thêu dệt, há chẳng phải sẽ thành đại họa sao?”

“Đại tỷ tỷ, “Tưởng Đan lúng túng, trong giọng chứa vẻ tủi thân. “Đan nương cũng không phải người có dụng ý khác, có thể lấy những tin tức này đi làm gì chứ?”

Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười. “Nếu Tứ muội nhất định muốn biết những chuyện thế cũng không khó, ba ngày sau chính là lúc vào cung bắt đầu cuộc sống mới.” Nàng cười hàm xúc nói. “Hiển nhiên Tứ muội có thể nghe được rất nhiều, nếu được bệ hạ ân sủng, dù tin tức cặn kỹ hơn cũng thám thính được, đến lúc đó, nói không chừng ta còn phải tới xin Tứ muội tiết lộ đôi điều.”

Tưởng Đan nghe vậy, biểu cảm không biết là vui hay buồn, cười quái đản. “Đại tỷ tỷ cứ trêu Đan nương, trong cung biết bao cô gái tài mạo thượng phẩm, Đan nương chẳng qua chỉ là một thứ nữ,” Nàng ta nhìn Tưởng Nguyễn. “Nếu đổi lại thành đại tỷ tỷ, đó mới nhất định là Tưởng phủ có phúc.”

“Thôi, “Tưởng Nguyễn cười nói. “Nếu cha để ngươi vào cung, ắt hẳn vì ngươi có chỗ hơn người. Vào cung hẳn lẽ lên như diều gặp gió, dù xuất thân cao quý hơn ngươi thì thế nào, chỉ cần ngươi được ân sủng, chẳng phải đều sẽ bợ đỡ ngươi. Huống chi sau lưng ngươi là Tưởng phủ, có cha đang chống đỡ cho ngươi.” Kiếp trước lúc biết nàng sắp vào cung, đám thân nhân trên danh nghĩa trong Tưởng phủ đều khuyên giải an ủi nàng như vậy, hôm nay nàng trả lại hết những lời này, toàn bộ đắp lên người Tưởng Đan, không biết Tưởng Đan nghe vào tai sẽ cảm thấy thế nào.

Lời này trái lại có mấy phần chân thành, nhất thời Tưởng Đan cũng không biết Tưởng Nguyễn rốt cuộc đang nghĩ gì, miễn cưỡng cười, nói. “Đại tỷ tỷ biết không, phu nhân điên rồi, được nhị thiếu gia đưa tới thôn trang tĩnh dưỡng. Nhị tỷ tỷ cũng tới phủ Hạ Hầu, nói là Hầu gia phu nhân ốm nặng, về để thăm bệnh.”

“Nhị ca có lòng.“Tưởng Nguyễn nói. “Trước nay sức khỏe Hầu gia phu nhân vốn không tốt, Nhị muội về thăm cũng phải.”

Tưởng Đan nhíu mày, thất vọng vì không thấy được phản ứng như tưởng tượng. Một lúc lâu sau, lại như vô tình nói. “Nhưng tĩnh dưỡng ở đâu cũng được mà, khăng khăng muốn đến thôn trang, đường đi tới đó lắc lư, không biết có bị...”

“Nhị ca tự có chủ trương.” Tưởng Nguyễn không tiếp lời, trái lại cắt ngang, Tưởng Đan không thể làm gì, cũng nghe ra Tưởng Nguyễn không muốn đào sâu hơn. Thuận miệng nói mấy câu rồi đứng dậy, cười nói. “Đan nương còn phải trở về chuẩn bị đồ để vào cung, không quấy rầy đại tỷ tỷ nữa, muội về trước, đợi rảnh rỗi lại đến thăm đại tỷ tỷ.”

Tiễn Tưởng Đan xong, Lộ Châu châm trà cho Tưởng Nguyễn, nói. “Đúng là giả vờ giả vịt, mai kia được thế, chắc mắt chỉ nhìn lên trời thôi.” Trong mắt nhóm nha hoàn, hôm nay Tưởng Đan đến Nguyễn cư mục đích vì để khoe khoang, thuận tiện bỏ đá xuống giếng, nhìn xem cảnh trạng quẫn bách của Tưởng Nguyễn, tiểu nhân người đời thường nói, hẳn chính là loại người như Tưởng Đan.

Tưởng Nguyễn không để tâm gì đến Tưởng Đan, lời vừa rồi Tưởng Đan nói vô tình hữu ý để lộ một chuyện, con mồi nhẫn nhịn lâu ngày rốt cuộc không chịu nỗi nữa mà đi tới gần cạm bẫy rồi, nên đợi nó tự mình ngã xuống hay nên đẩy một cái đây?

Tưởng Đan muốn mượn tay nàng, nhưng sai ở chỗ nàng ta cho rằng tất cả mọi người đều là kẻ ngu. Chẳng qua xem tình hình trước mắt, không ngờ người mất kiên nhẫn đầu tiên lại là Tưởng Siêu?!

Nàng nhấp một ngụm trà, nói. “Thiên Trúc, ngươi tra xem Hạ Nghiên ở trang tử nào. Tưởng Siêu muốn động thủ rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play