“Nếu phát hiện ta ở đây, sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của nàng.” Tiêu Thiều mím môi. Thanh danh đối với con gái mà nói có ý nghĩa thế nào, hắn rất rõ ràng. Huống chi nay Tưởng Nguyễn là Hoằng An quận chúa, trong ngoài có biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm nàng, nếu thật sự xảy ra chuyện, nước miếng của dân chúng cũng đủ nhấn chìm nàng.
“Ngươi thật sự cho rằng tứ muội này của ta tới chỉ vì muốn làm hỏng thanh danh ta thôi sao?” Tưởng Nguyễn cười lắc đầu. “E rằng người hại ngươi đêm qua đang tìm lý do lục soát toàn phủ, nghĩ xem nào, ắt hẳn sẽ lấy lý do có thích khách đột nhập. Nếu đoán không lầm, đêm qua Tưởng Đan đã hoài nghi trong viện ta có người, giờ phút này có lẽ trong ngoài Tưởng phủ đã sớm bị bao vây mấy lớp, chỉ chờ ngươi đi ra. Mà ta ấy à, bao che thích khách, tội danh cấu kết với thích khách hẳn càng nặng hơn.”
Bởi vì quan hệ với Ý Đức Thái hậu, nếu nói nàng có gì đó với nam nhân, thì có thể giải bày một hai, nhưng nếu dính líu với thích khách, thì trăm họ khó dung, hoàng gia cũng sẽ không để yên. Kẻ chủ mưu hẳn đã hợp tác với Tưởng Đan, cho rằng Tiêu Thiều bị thương nặng, vừa xuất hiện thì lập tức không đợi hắn chứng minh thân phận mà cưỡng chế bắt đi, không biết nên nói rằng bọn chúng quá ngây thơ hay nói bọn chúng ngu xuẩn.
Tiêu Thiều nhíu mày, đêm qua hắn không kịp nghĩ nhiều như vậy, cũng không biết trong Tưởng phủ ngay cả một thứ nữ mà tâm cơ cũng sâu nhường này, nơi nơi muốn đẩy vào Tưởng Nguyễn tử địa, lòng thầm giận dữ đồng thời càng thêm thương tiếc thiếu nữ trước mắt. Hắn dừng một chút, rủ mắt nói. “Vậy bây giờ ta sẽ uy hiếp nàng cùng ta ra ngoài, chứng minh nàng không liên quan gì tới chuyện này.”
“Vậy còn không bằng ngươi ra ngoài giết sạch đám người đó.” Tưởng Nguyễn đáp.
Tiêu Thiều sửng sốt, không phải hắn chưa từng nghĩ tới, nhưng nếu giết người ở cửa Tưởng phủ ngày sau sẽ kéo thêm nhiều phiền phức, không vì gì khác, mà vì có một số việc tạm thời không thể bại lộ, tránh cho bứt dây động rừng.
Tưởng Nguyễn vỗ nhẹ lên tay hắn. “Không cần lo lắng, nếu đêm qua ta đã dám giữ ngươi lại, tất nhiên đã chuẩn bị kỹ càng.”
Tiêu Thiều nhìn nàng chằm chằm, sự áy náy đối với nàng càng sâu hơn, chẳng ngờ được vì mình nhất thời sơ suất mà kéo phiền phức tới cho Tưởng Nguyễn. Dĩ nhiên hắn có mười ngàn phương pháp thoát thân, chẳng qua đều không đủ ổn thỏa, khó tránh khỏi sẽ để lại hậu họa, ngày sau cũng sẽ mang đến phiền toái cho Tưởng Nguyễn. Giờ nghe Tưởng Nguyễn nói vậy, nghĩ rằng nàng có biện pháp tốt hơn, rửa tai lắng nghe.
Tưởng Nguyễn đi tới một bên chân giường đưa tay lấy ra một chiếc chìa khóa bạc nhỏ, mở khóa sắt ra, vén tấm ván sát lên, nói với hắn. “Vào đi thôi.”
Không ngờ đây lại là một mật đạo nhỏ.
“Không phải mật đạo.” Thấy Tiêu Thiều ngơ ngẩn, Tưởng Nguyễn giải thích. “Ta không có bản lãnh cao như vậy, chỉ là một cái kho chứa đồ thôi. Ngươi vào trong núp tạm đi.”
Kho chứa này nàng làm xong từ lúc vừa hồi phủ, kiếp trước khi ở trong cung, may mắn từng thấy một quý nhân làm như vậy, nhưng người kia là đào mật đạo. Tưởng phủ bốn bề thọ địch, khó tránh khỏi sẽ có kẻ nhân lúc nàng không có ở đây mà vào soát sân viện của nàng, tuy nàng sẽ không làm việc gì mà không xử lý sạch sẽ, nhưng làm kho chứa này ít ra cũng có lúc cần dùng tới.
Tiêu Thiều cũng bị kho chứa này làm kinh ngạc, nghe thấy tiếng thúc giục của Bạch Chỉ, lập tức không chút do dự nhảy vào trong, Tưởng Nguyễn chỉnh vạc giường lại về bộ dáng ban đầu. Bỏ rèm giường xuống.
Giọng Liên Kiều nóng nảy. “Tứ tiểu thư, cô nương nhà ta vẫn chưa thức dậy, đợi người rửa mặt chải đầu xong sẽ đi ra, giờ còn chưa chỉnh trang xong…”
“Đều là tỷ muội trong nhà.” Giọng Tưởng Đan từ xa truyền tới, vẫn nhu mì như mọi ngày, nhưng nghe kỹ hơn thì lại chứa mấy phần mừng rỡ bên trong.
Dáng vẻ lo lắng của Liên Kiều rơi vào mắt Tưởng Đan, nàng ta lại nắm chắc thêm vài phần. Đêm qua nha hoàn bên cạnh nàng ta đi rót nước, nửa đêm canh ba nhìn thấy trong Nguyễn cư cách vách Liên Kiều vội vàng chạy ra, giống như muốn tới phòng bếp. Vì bản tính hiếu kỳ nên yên lặng theo sau, nghe thấy Liên Kiều sai nhà bếp nấu một chén nước đường đỏ.
Vốn chuyện này cũng chẳng có gì lạ, Tưởng Nguyễn tới tháng, nửa đêm khó chịu muốn uống một chén đường đỏ để ấm bụng thì cũng bình thường. Nhưng điểm kỳ lạ ở đây chính là, Bạch Chỉ còn sai người nấu nước nóng. Nha hoàn còn tưởng rằng Tưởng Nguyễn nửa đêm muốn tắm rửa, quay đầu vô tình kể cho Tưởng Đan nghe. Tưởng Đan có mấy phần tâm cơ, trước nay Tưởng Nguyễn không phải người thích gây phiền hà, càng chưa thấy nàng từng khó chịu khi quỳ thủy tới, nửa đêm nửa hôm, làm thành như vậy quả thật không bình thường. Nàng ta để ý, sai người đi kiểm tra, quả nhiên, mua chuộc được bà tử quét tước trong Nguyễn cư, biết được lúc Bạch Chỉ bê chậu nước ra, trong nước còn mang theo mùi máu tanh.
Trực giác Tưởng Đan cảm thấy nhất định còn có nguyên nhân mờ ám khác, trùng hợp nha hoàn thiếp thân Vũ Nhi của nàng ta có một ca ca đang làm người gác cổng, buổi tối trở về vừa đúng lúc gặp được tên canh cửa kia, nói rằng thủ thành đang dẫn người lùng bắt thích khách. Như được khai sáng, trong đầu Tưởng Đan lập tức hiện lên một suy đoán, e rằng hiện nay tên thích khách kia đang trốn trong phòng Tưởng Nguyễn.
Tuy không biết tại sao Tưởng Nguyễn muốn cứu thích khách kia, thế nhưng khi khổng khi không ngay thời điểm này lại sai người chuẩn bị nước đường đỏ và nước nóng. Tưởng Đan suy đoán hẳn là kẻ đó uy hiếp Tưởng Nguyễn làm như vậy, có điều đối với Tưởng Đan mà nói, đây là cơ hội hiếm có. Tưởng Nguyễn còn sống tốt ngày nào, lòng nàng ta bất an ngày đó, trước mắt có một cơ hội dâng ngay tận cửa, nào có đạo lý bỏ qua không nắm lấy? Lập tức nghĩ ra một kế hay.
Có điều trước nay Tưởng Đan luôn thể hiện mình là một người trầm tĩnh, càng không muốn bứt dây động rừng khiến Tưởng Nguyễn cảnh giác, hơn nữa người đi tìm Thủ thành còn mất chút thời gian mới tới được, nếu lỡ may sơ xuất, để thích khách kia chạy mất, khác nào dùng giỏ trúc múc nước, còn khiến Thủ thành phật lòng. Nghĩ tới nghĩ lui, Tưởng Đan vẫn quyết định im lặng, đè nén kích động, đợi trời sáng rồi tính tiếp.
Nàng ta chỉ âm thành phái người lặng lẽ vờ như vô tình ‘nhắc nhở’ Thủ thành, tựa hồ có người nhìn thấy thích khách xuất hiện ở phụ cận Tưởng gia. Thủ thành không phải kẻ ngu, ngày thu giá rét lại không có công văn của quan phủ, tự biết đuối lý, không thể tùy tiện xông vào trạch viện Tưởng gia lục soát bắt người, huống chi phẩm cấp của Tưởng Quyền còn cao hơn hắn nhiều. Tuy rằng vậy, nhưng hắn có thể bao vây ở cửa sau Tưởng phủ, chờ bắt ba ba trong rọ.
Nếu là ngày thường, để Cẩm Nhị và Cẩm Tam nhìn thấy, chuyện ắt không thành. Có điều tối qua trùng hợp Tiêu Thiều bị thương, hai người đồng loạt xuất phủ đi làm việc Tiêu Thiều giao phó, Thiên Trúc bận bịu phụ giúp Tưởng Nguyễn, mới khiến Tưởng Đan chui được khe hở. Đám người canh ở cửa cả đêm cũng không thấy ai đi ra từ sân viện Tưởng Nguyễn, càng chắc chắn thích khách vẫn còn ở bên trong.
Trong lòng Tưởng Đan sảng khoái, che giấu thích khách, để thích khách ở lại trong khuê phòng của mình, lần này ngay cả Ý Đức thái hậu cũng không bảo vệ được Tưởng Nguyễn, biết đâu thẻ tên của nàng ta sẽ được chọn, mà kẻ mất hết danh tiếng là Tưởng Nguyễn, ngày sau còn có được tương lai tốt đẹp gì hay sao chứ?
Nghĩ tới đây, bước chân nàng ta nhanh hơn, đi tới trước cửa phòng Tưởng Nguyễn, không đợi Thiên Trúc và Lộ Châu lên tiếng, đã vội vén rèm lên, cười nói. “Đại tỷ tỷ.”
Bên trong vô cùng yên tĩnh, hươu đồng trên bàn đang há miệng phun khói thơm, màn giường mỏng lay động, bóng người bên trong, loáng thoáng có thể thấy là một nữ tử.
Mắt Tưởng Đan liếc qua lò xông hương, môi không kiềm được nhếch lên, ai không biết bình thường Tưởng Nguyễn không thích dùng xông hương. Mỗi tháng xông hương được phân tới Nguyễn cư thì đều không cần. Hôm nay lại đốt xông hương thơm như vậy, mục đích đã quá rõ ràng, nếu không phải muốn giấu đi mùi máu thì còn vì nguyên nhân gì nữa chứ?
Nghĩ vậy, Tưởng Đan tiến sâu vào thêm mấy bước “Đại tỷ tỷ?”
“Tứ tiểu thư.” Lộ Châu ngăn nàng ta lại. “Cô nương còn đang nghỉ ngơi, hôm qua trong người khó chịu, nên hôm nay dậy hơi trễ.”
Tưởng Đan cười lên. “Đang nói đùa với ta sao, vừa nãy Liên Kiều nói đại tỷ tỷ đã dậy, chẳng qua chưa chỉnh trang, tại sao lúc này lại nói mới vừa nằm nghỉ? Chắc không phải vì không hoan nghênh Đan nương chứ.” Nàng ta vừa nói vừa tiến lên phía trước, Lộ Châu chắn ngang, Tưởng Đan cười một tiếng, Vũ nhi đưa tay kéo Lộ Châu, sức lực lớn lạ thường, cười nói. “Đại cô nương và tứ cô nương là tỷ muội ruột, chẳng lẽ lại có thể tức giận vì chút chuyện nhỏ nhặt này sao?”
“Đúng thế.” Khi nói lời này Tưởng Đan đã đi tới bên cạnh giường Tưởng Nguyễn, mắt lóe tinh quang, lập tức đưa tay vén rèm giường.
Rèm giường vừa bị vén lên, cảnh sắc bên trong lập tức lộ ra, bốn góc đều có treo túi hoa khô tinh xảo, mùi hương thơm phức, Tưởng Nguyễn nằm trên giường, chỉ mặc đồ lót trong, tóc mai tán loạn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe thấy động tĩnh, nàng mở mắt ra, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm Tưởng Đan, linh động như nước suối trong núi, nhưng lại có một loại thâm ý hiển hiện.
Giọng Tưởng Nguyễn lạnh lùng. “Tứ muội quả thật không xem mình là người ngoài, rèm giường của ta cũng dám tự tiện vén lên.”
Tưởng Đan đứng ngẩn ngơ tại chỗ, khó tin trợn to hai mắt, chỉ thấy trên giường trống rỗng, ngoại trừ Tưởng Nguyễn, thì nào còn ai khác?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT