Ngày hôm sau, từ sáng sớm Bạch Chỉ và Liên Kiều đã bắt đầu trang điểm chọn y phục cho nàng. Bởi vì đây là lần đầu Tưởng Nguyễn gặp mặt các quý nữ sau khi hồi kinh, Đổng Doanh Nhi là người nhân hậu, tất nhiên sẽ mời thêm các quý nữ trong kinh thành. Hiện tại với thân phận Quận chúa tôn quý, dĩ nhiên sẽ không thể giống như lúc trước. Tránh cho bị người khác bắt được lỗi sai.

Đợi chải đầu rửa mặt sửa sang đều đã làm xong, Tưởng Nguyễn nói. “Thiên Trúc và Bạch Chỉ theo ta ra ngoài. Liên Kiều, ngươi và Bạch Lộ ở lại trong phủ, cẩn thận ứng phó với người của Nghiên Hoa uyển.’’ Mặc dù Bạch Chỉ và Liên Kiều là nha hoàn nhất đẳng, Thiên Trúc và Lộ Châu là nha hoàn nhị đẳng, nhưng Tưởng Nguyễn đều đối xử với cả bốn người như nhau. Thiên Trúc có võ công, đi theo bên cạnh là tốt nhất, tính tình Bạch Chỉ ổn thỏa, ngày sau còn phải qua lại với các quý nữ nên phải để nàng đi theo học tập một chút. Liên Kiều đanh đá, Lộ Châu cơ trí, ở lại trong phủ, hiện nay Hồng Anh và Hạ Nghiên càng ngày càng cẩn thận, nếu như muốn gây họa cho Nguyễn cư, hai nha đầu này cũng có thể ngăn lại phần nào.

Liên Kiều và Lộ Châu đối với sự phân phó này cũng không có bất cứ dị nghị gì. Từ ba năm trước Chu ma ma đã được đưa về Triệu gia, bà bị mù, Triệu Quang cảm thấy hổ thẹn với bà, tất nhiên sẽ đưa bà về chăm sóc cẩn thận. Tưởng Nguyễn đang băn khoăn không biết có nên tìm một ma ma để ở bên cạnh hay không, làm bộ một chút cũng được.

Trong sân sau của phủ Kinh Triệu Doãn, một nhóm các thiếu nữ đang tuổi xuân thì ngồi cùng một chỗ, trên bàn bày biện trà và điểm tâm, nói chuyện cười đùa vô cùng náo nhiệt.

Dung Nhã Quận chúa cười nói. “Sao Tưởng đại tiểu thư kia vẫn chưa tới? Không lẽ hôm nay đã trở thành Quận chúa, trở nên vô lễ rồi, cố ý ra oai phủ đầu với chúng ta?”

Dung Nhã Quận chúa là hòn ngọc quý trên tay của Ung vương. Ung vương là đường huynh của tiên hoàng, cảm tình của hai người cũng vô cùng tốt. Lúc Tứ vương khởi xướng phản loạn, Ung vương đã từng ra tay giúp đỡ thánh thượng hiện nay, vì vậy bây giờ là một người có địa vị rất cao của Đại Cẩm triều. Ba năm trước Dung Nhã Quận chúa từng gặp Tưởng Nguyễn một lần ở trên thuyền, chỉ là từ nhỏ nàng đã kiêu ngạo tự phụ, luôn cho mình là danh môn khuê tú chân chính, một đích nữ thất sủng được nuôi lớn ở thôn trang từ nhỏ như Tưởng Nguyễn căn bản không thể lọt vào mắt nàng. Ai ngờ hôm nay mọi thứ biến hóa nhanh chóng, nàng ta lại có thể trở thành Quận chúa đương triều ngang hàng với nàng, trong lòng sao có thể không ghen ghét, lời nói ra cũng mang theo đôi chút nham hiểm.

Triệu Cẩn nhíu mày, Văn Phi Phi cũng có chút không vui. Hai người bọn họ đều là con gái do gia đình võ tướng nuôi dạy, từ trước đến nay luôn có chút không quen với sự quanh co lòng vòng của mấy cô nương này, tự cảm thấy cách Dung Nhã nói chuyện có chút không lọt tai. Tính tình Lâm Tự Hương thẳng thắn cứng rắn, lập tức thể hiện sự không vui ở trên mặt, mạnh mẽ đáp lại. ‘‘Trong thiếp mời mà Doanh Nhi gửi cho Nguyễn muội muội, vẫn còn chưa đến thời gian viết trên đó. Quận chúa đến sớm trước ba khắc, lại nói Nguyễn muội muội tới trễ, không lẽ thời gian trong thiếp mời của Doanh nhi không đúng, tất cả mọi người đều phải lấy thời gian của Quận chúa làm chuẩn sao?”

Dung Nhã Quận chúa bị Lâm Tự Hương nói đến đỏ cả mặt, tất nhiên trong lòng vô cùng tức giận, nếu nói những lời này là người khác thì nàng ta còn có thể chế nhạo thêm vài câu, nhưng hết lần này tới lần khác lại là Lâm Tự Hương mềm không được cứng cũng không xong, nhất định sẽ tranh chấp với nàng đến cùng, như vậy chính là ném đi mặt mũi của Quận chúa. Mặc dù trong lòng Dung Nhã hận đến nghiến răng, nhưng trên mặt chỉ giả bộ ra vẻ nước chảy mây trôi không muốn nói chuyện với Lâm Tự Hương. “Ta không thèm già mồm át lẽ phải với ngươi.”

Lâm Tự Hương còn muốn nói, Đổng Doanh Nhi vội vàng tới hòa giải. ‘‘Thôi thôi, mọi người đừng tranh cãi nữa. Hôm nay mọi người là do ta mời tới, nếu như xảy ra tranh chấp, như vậy là do lỗi của ta rồi!’’ Hôm nay nàng mời không ít các thiếu nữ nhà vương tôn quý tộc, vốn là để phân tán đi tâm trạng phiền muộn, nhưng không muốn bởi vì những chuyện này mà lại bị nói qua nói lại.

Vài vị quý nữ khác cũng tiến đến hòa giải. Đang nói thì nhìn thấy nha hoàn của Đổng Doanh Nhi chạy tới, cười nói. “Quận chúa tới rồi.’’

Nhóm tiểu thư liền nhìn về phía cửa, đã thấy bên ngoài viện có một thiếu nữ mặc y phục màu đỏ chậm rãi bước tới, váy liền thân màu đỏ thẫm kết hợp với hoa ngọc lan trắng, áo khoác dài bên ngoài bằng gấm đỏ thẫm dệt chỉ vàng, vạt áo đối xứng, bên dưới chuyển màu thành màu trắng ngà, trên đầu chỉ cài một chiếc trâm cài Như Ý làm từ hồng bảo thạch. Một đường bước tới váy áo không chút lay động, rõ ràng là một đốm lửa, bước tới gần hơn mới nhìn kỹ, nhưng lại giống như băng. Khuôn mặt đó lại càng không cần phải nói, lúc trước Tưởng Nguyễn còn nhỏ tuổi, sự quyến rũ vẫn chưa được thể hiện rõ nét. Hôm nay giống như hoa đã nảy mầm, chính là độ tuổi tươi đẹp của tuổi xuân, khiến cho sự tươi trẻ của thiếu nữ và sự quyến rũ hòa lại với nhau, có một sự tao nhã tài hoa khiến người khác không thể hô hấp.

Mỗi bước nàng tiến gần hơn, sắc mặt của Dung Nhã Quận chúa càng trở nên khó coi hơn. Phải biết rằng đứng trước một gương mặt xinh đẹp như vậy, Dung Nhã nàng chính là một kẻ không đáng nhắc đến. Người càng cao ngạo tự phụ thì càng không thể chịu được người khác tốt hơn chính mình, huống hồ trước đây Dung Nhã còn rất khinh thường Tưởng Nguyễn, nhất thời cảm thấy như bị sỉ nhục. Đợi Tưởng Nguyễn tiến vào rồi che miệng cười rộ lên. ‘‘Tưởng đại tiểu thư, sao chỉ có một mình ngươi tới? Vốn tưởng rằng nhị muội của ngươi cũng sẽ đến, Tưởng nhị tiểu thư cũng là một mỹ nhân đấy, các ngươi đều là đích nữ của Tưởng phủ mà. Sao thế? Tình cảm không tốt như bên ngoài vẫn đồn sao?”

Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng liếc nàng một cái, nàng có thể đoán được trong lòng Dung Nhã nghĩ gì, khẽ mỉm cười nói. “Sai rồi.”

“Cái gì?’’ Dung Nhã sững sờ, không biết rốt cuộc ý của Tưởng Nguyễn là gì.

“Vốn Đổng Doanh Nhi còn muốn tìm một lý do để giảng hòa, không ngờ lại nghe được câu này của Tưởng Nguyễn, cũng không biết nên nói gì tiếp, chỉ có thể nghi ngờ nhìn về phía nàng.

Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng mở miệng nói. ‘‘Dung Nhã Quận chúa sai rồi, cùng một phẩm cấp như nhau, Dung Nhã Quận chúa nên gọi ta một tiếng Quận chúa, nếu như truyền ra ngoài, há chẳng phải là đánh vào mặt mũi của Hoàng gia hay sao?”

Dung Nhã thiên tính vạn tính cũng không nghĩ tới Tưởng Nguyễn lại có thể rêu rao ở nơi này. Nói đúng hơn là, không ngờ Tưởng nguyễn lại dám nói với nàng những lời này. Ở trước mặt nàng bày ra dáng vẻ Quận chúa, nhưng lời mà Tưởng Nguyễn nói lại tuyệt đối không hề sai. Từ trước đến nay Dung Nhã luôn muốn duy trì dáng vẻ của tiểu thư khuê các, Tưởng Nguyễn lại chiếm được lý, nên chỉ có thể chật vật mở miệng nói. “Quận chúa…’’

Tưởng Nguyễn ôn hòa dịu dàng nói. ‘‘Không cần đa lễ, hôm nay nếu đã chỉ là một cuộc tụ họp bình thường của các tỷ muội, cũng không cần phải để ý quá nhiều quy củ lễ nghi như vậy làm gì. Vẫn nên cứ như bình thường, gọi tên ta là được rồi.’’

‘‘Ngươi!!!’’ Dung Nhã chưa từng bị người khác đùa giỡn như vậy, suýt chút nữa đã không kiềm chế được. Trừng mắt nhìn Tưởng Nguyễn, chợt nghe ‘‘ha ha’’ một tiếng, chính là Lâm Tự Hương đứng một bên không nhịn được mà bật cười.

Dung Nhã tự biết bị sỉ nhục, không thể tiếp tục ở lại nơi này được nữa, đột nhiên đứng dậy, quát. “Các ngươi hôm nay đến đây để bắt nạt ta đúng không? Vậy thì ta đi ngay bây giờ!” Dứt lời nổi giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi. Dung Nhã vừa đi, những quý nữ qua lại thân thiết với Dung Nhã cũng rối rít đứng dậy chào từ biệt. Không bao lâu sau thì chỉ còn lại mấy người các nàng.

Đổng Doanh Nhi muốn đuổi theo ngăn cản, Lâm Tự Hương kéo nàng một cái. “Để cho bọn họ đi đi. Thật là, bày ra dáng vẻ đại tiểu thư cái gì chứ, nguyên một đám đều vội vàng đuổi theo xu nịnh tâng bốc, nhìn vào chỉ khiến người khác thêm phiền lòng. Muội cũng thế, đang êm đang đẹp, tự nhiên lại mời các nàng đến làm gì.”

Đổng Doanh Nhi thở dài, nàng không giống như Lâm Tự Hương có tính tình ngay thẳng như thế. Công việc ở Kinh Triệu Doãn mỗi ngày đều bề bộn, từ trên xuống dưới luôn phải được chuẩn bị thật tốt. Nếu Lâm Tự Hương kế thừa tính tình ngay thẳng chính trực không nịnh hót của Lâm Trường Sử, thì Đổng Doanh Nhi đã kế thừa được toàn bộ tính cách khéo đưa đẩy của Đổng đại nhân. Thanh danh của Đổng Doanh Nhi ở trong giới quý nữ kinh thành rất tốt, hoạt bát đáng yêu, tính tình lại khéo léo, bất cứ ai cũng đều rất nể mặt nàng.

Triệu Cẩn cũng nói giúp vào. “Sợ cái gì chứ, đi một Quận chúa, không phải đã trả lại cho muội một người sao? Chẳng lẽ muội còn sợ điểm tâm không có ai ăn?’’

Lúc này Đổng Doanh Nhi cũng không nhịn được nữa mà cười ra tiếng. Cười cười, rồi chân mày lại dần dần nhíu lại.

Văn Phi Phi nhìn nhìn nàng. “Sao lại không vui nữa rồi? Khó khăn lắm Nguyễn muội muội mới trở về, hãy để chuyện phiền lòng sang một bên đi.’’

“Doanh Nhi tỷ tỷ làm sao vậy?” Tưởng Nguyễn cười hỏi.

“Còn có thể là chuyện gì, chẳng phải là chuyện hôn sự với Thường gia sao?” Lâm Tự Hương nói.

“Thường gia trong kinh thành là gia đình tốt mà.” Tưởng Nguyễn mỉm cười nói. “Huống hồ hai người còn là thanh mai trúc mã, có cái gì không tốt đâu.’’

Đổng Doanh Nhi lại có chút phiền não nói. “Ta còn chưa muốn xuất giá.”

“Nói gì vậy chứ.’’ Triệu Cẩn nói. “Ngày thường luôn nói chúng ta còn không xuất giá sẽ biến thành lão cô nương, bản thân vào lúc này lại làm bộ làm tịch. Chẳng lẽ lại thẹn thùng?”

“Đã nói là không phải rồi mà.’’ Đổng Doanh Nhi nói. “Bây giờ ta vẫn chưa muốn lấy chồng.”

Tưởng Nguyễn nhìn dáng vẻ của Đổng Doanh Nhi, sắp trở thành vợ người khác, nàng lại không hề có chút dáng vẻ thẹn thùng nào, trừ khi là trong lòng căn bản không có người kia. Điều này có chút khác biệt so với kiếp trước. Nàng nghĩ nghĩ, cười nói. ‘‘Doanh Nhi tỷ tỷ có phải là không hài lòng với Thường thiếu gia? Hoặc là Thường thiếu gia khiến tỷ tức giận?”

Đổng Doanh Nhi sững sờ, lắc đầu. Thường An là thanh mai trúc mã của nàng, vốn cho rằng bọn họ cứ như vậy mà sống với nhau cả một đời, chuyện này cũng không có gì không ổn. Nhưng mà kể từ ba năm trước khi gặp được nam nhân giống như thần tiên đó, trong mắt nàng đã không thể chứa thêm một ai khác nữa. Bây giờ mới hiểu ra rằng, đối với Thường An, căn bản không phải là tình yêu.

Bộ dáng không an lòng của Đổng Doanh Nhi rơi vào trong mắt Tưởng Nguyễn, không khỏi khiến Tưởng Nguyễn suy xét đánh giá trong lòng, chẳng lẽ Đổng Doanh Nhi đã thích người khác? Vừa nãy nàng ấy giống như nghĩ đến điều gì đó, dáng điệu khóe môi cong lên, chẳng phải là vẻ thẹn thùng của thiếu nữ khi nghĩ đến người mình thương hay sao?

Nàng sửng sốt kinh ngạc, sao có thể, việc này cũng không còn giống với kiếp trước nữa rồi?

Đổng Doanh Nhi dường như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Nguyễn, giả vờ như vô tình hỏi. “Nguyễn muội muội, nói đến, đại ca muội liên tục đánh thắng trận, năm nay có viết thư cho muội…nói lúc nào quay trở về không?”

Tưởng Nguyễn khẽ giật mình, nhưng lại không để ý đến dáng vẻ khác thường của Triệu Cẩn ở bên cạnh, thân thể chợt cứng đờ.

Chẳng lẽ…nàng nhìn về phía Đổng Doanh Nhi, dường như muốn xác nhận chuyện mà mình suy đoán. Đổng Doanh Nhi nhìn nàng, ánh mắt sáng long lanh không thể che giấu được sự mong đợi. Ánh mắt kia quá quen thuộc, ở kiếp trước, nàng từng vô số lần nhìn thấy ánh mắt như vậy ở trong gương đồng, đó chính là sự yêu thích đối với người trong lòng.

Người Đổng Doanh Nhi yêu, vậy mà lại là Tưởng Tín Chi!!!

Ở kiếp này đa số mọi chuyện vẫn diễn ra giống như kiếp trước, nhưng sự quay trở lại của nàng đã khiến rất nhiều chuyện xảy ra sự thay đổi. Ví dụ như Đổng Doanh Nhi trước mắt, ở kiếp trước Đổng Doanh Nhi và Thường An phu thê tình thâm, nhưng kiếp này nàng ấy lại yêu Tưởng Tín Chi. Nếu như chuyện này đã thay đổi, vậy những chuyện khác thì sao?

Nhìn Tưởng Nguyễn có chút thất thần, Lâm Tự Hương đẩy nàng. “Nghĩ gì thế, cũng không nói chuyện.”

“A.” Tưởng Nguyễn mỉm cười nói. “Không có gì, đại ca không gửi thư.’’

Trong mắt Đổng Doanh Nhi lướt qua vẻ thất vọng, Tưởng Nguyễn nhìn thấy trong mắt, càng chắc chắn sự phỏng đoán trong lòng. Không biết tại sao, trong lòng lại dấy lên một dự cảm không lành, dự cảm này đến một cách khó hiểu, chính nàng cũng không hiểu được tại sao. Lâm Tự Hương nhíu mày. “Nếu Doanh Nhi xuất giá, vậy thì rất nhanh sẽ đến lượt ta, gần đây phụ thân luôn hỏi ta chuyện này, thật không biết thế nào mới tốt.’’

Tưởng Nguyễn trầm ngâm một lúc, cười nói. “Lâm đại nhân có tiết lộ tin tức gì không?’’

Từ trước đến nay Lâm Tự Hương luôn là người không quan tâm đến ánh mắt người đời, nên cũng không hề xấu hổ. “Cũng không có tin tức gì, chỉ là gần đây nhìn ông chau mày, đoán chắc rằng mọi chuyện không được thuận lợi. Sớm đã nói rồi, với tính cách này của ta, muốn tìm được một gia đình môn đăng hộ đối lại có tính tình bao dung ở trong kinh thành, thật sự rất khó.

Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng cau mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play