Ánh mắt Tưởng Nguyễn dừng lại, ngay lúc đó có tiếng bước chân ai đó đang đến, vẻ mặt Tiêu Thiều hơi đổi, cầm lấy cánh tay Tưởng Nguyễn trốn ra đằng sau cánh cửa bên cạnh.
Khi mà Hồ Điệp đi vào, thì chỉ chốc lát sau đã cầm theo một con gà chết đi ra. Nàng ta đến cái hố chôn gà dưới gốc cây đào trong sân, chôn con gà đã chết ở đó. Nhìn những động tác nối tiếp nhau liền tù tì như một thói quen, rõ ràng đây không phải lần đầu tiên làm chuyện này.
Tưởng Nguyễn định nhúc nhích, vô tình để trâm cài tóc đung đưa chạm vào cổ áo của Tiêu Thiều. Lúc này nàng mới phát hiện hai người đang ở sát cạnh nhau, hơi thở của Tiêu Thiều giống như mùi cây trúc đang phả lên mặt nàng, tuy lạnh như băng nhưng lại mang đến cảm giác tin tưởng khác lạ.
Sau khi Hồ Điệp rời khỏi phòng, đèn bên trong cũng tắt đi. Giống như sau khi làm mọi chuyện thì có thể yên tâm ngủ ngon. Chờ khi trong sân không còn tiếng gì phát ra, Tiêu Thiều mới đưa Tưởng Nguyễn về tới Nguyễn cư.
Trong phòng Liên Kiều và Bạch Chỉ đang sốt ruột chờ đợi, thấy hai người an toàn trở về thì mới thở phào nhẹ nhõm. Hai nàng thấy Tiêu Thiều như đang có chuyện gì muốn nói thì lập tức lui ra ngoài canh chừng.
Tiêu Thiều ngồi xuống trước bàn, Tưởng Nguyễn đưa tay rót cho hắn một ly trà, hỏi. “Ngươi cũng vừa mới nhìn thấy, nàng ta…tu luyện bí thuật?”
“Uhm.” Tiêu Thiều nhận lấy tách trà nhưng không uống, ánh mắt nhìn lá trà đang chìm nổi bên trong, hắn nói. “Thời gian tu luyện chắc cũng đã dài, qua một thời gian nữa cũng không cần dùng máu gà.”
Tưởng Nguyễn nhíu nhíu mày, ba năm trước Tưởng Tố Tố đi đến miếu nhỏ, sao có thể dính líu tới bí thuật Nam Cương. Nàng nói. “Đây là bí thuật của Nam Cương, nhưng tại sao lại xuất hiện ở Trung Nguyên?”
Tiêu Thiều cũng đăm chiêu, nói. “Có người đang âm thầm giúp Tưởng Tố Tố.”
“Là giúp đỡ hay lợi dụng?” Tưởng Nguyễn hỏi.
Tiêu Thiều lắc đầu. “Trước khi tìm ra kẻ đó, tất cả mọi chuyện đều không phải chuyện tốt.”
Tưởng Nguyễn cúi đầu.
Tiêu Thiều nhìn nàng một cách nghiêm túc, từ góc độ này nhìn sang mới có thể nhìn thấy chiếc cổ hết sức nhỏ nhắn của Tưởng Nguyễn, có lẽ là do ánh đèn chiếu rọi mà hiền hòa hơn một chút. Hoặc là thái độ của nàng trong tối nay, từ đầu tới giờ đều hết sức dịu dàng, không giống sự lạnh nhạt thường ngày. Giờ nhìn dáng vẻ nhíu mày suy nghĩ khiến người ta cảm thấy vẻ mặt này không nên xuất hiện ở trên mặt nàng, làm người khác muốn ra tay giúp đỡ nàng.
Vì vậy còn chưa biết trong lòng Tiêu Thiều đang nghĩ cái gì thì Tưởng Nguyễn đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên. “Tưởng phủ đã không còn an toàn nữa, ta sẽ tìm người đến bảo vệ ngươi.”
Tưởng Nguyễn hơi ngạc nhiên. “Không cần.”
“Tưởng Tố Tố dùng bí thuật của người Nam Cương, người Nam Cương không có khả năng lại có thể hiểu rõ Trung Nguyên như vậy. Ta đoán hiện giờ có kẻ nào đó đang ở rất gần đây. Cuối cùng sẽ có một ngày Tưởng Tố Tố có tác dụng nào đó, nếu Tưởng phủ có người Nam Cương. Vậy thì ngươi sẽ rất nguy hiểm.” Tiêu Thiều suy nghĩ thêm. “Ta sẽ đưa nữ nhân đến.”
Tưởng Nguyễn ngẩng đầu nhìn hắn, thanh niên trước mặt tuấn tú pha chút lạnh lẽo, nhưng hắn luôn suy nghĩ chu đáo cho mình. Không thể không thừa nhận, nếu có một người có võ công cao cường ở bên cạnh bảo vệ thì sẽ khiến người ta yên tâm hơn. Nếu có tác dụng như thế, vậy thì dùng đúng cách là được. Nàng cúi đầu. “Đa tạ.”
Tiêu Thiều gật đầu, nói. “Ta đi về trước, ngày mai sẽ có người tới.”
Tưởng Nguyễn hơi nghiêng đầu, Tiêu Thiều nhìn nàng một cái, một giây sau đã nhảy từ cửa sổ ra ngoài, chớp mắt không thấy đâu nữa.
Gọi Liên Kiều và Bạch Chỉ vào, hai nha hoàn có chút ngạc nhiên. “Sao mới vừa đây mà giờ đã không thấy Tiêu vương gia đâu nữa rồi. Vừa rồi chúng nô tỳ canh cửa rất kỹ, không có người nào ra vào.”
Tưởng Nguyễn lắc đầu, Tiêu Thiều chắc đã nắm rõ ngõ ngách trong Tưởng phủ rồi, làm do thám mà lại có tác phong ưu nhã như thế này thì toàn bộ Đại Cẩm triều chắc cũng chỉ có một mình hắn. Nghĩ đến việc ngày mai Tiêu Thiều sẽ phái người đến đây, nàng lại có chút tò mò. Liên Kiều thấy không còn sớm nữa, vội nói. “Thôi tiểu thư vẫn nên đi nghỉ, trờ sắp sáng rồi.” Dứt lời thì lập tức đỡ Tưởng Nguyễn nằm lên giường, thổi tắt đèn rồi đi ra ngoài.
…
Bởi vì ngày hôm qua ngủ muộn, hôm sau Tưởng Nguyễn ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào mới tỉnh giấc. Liên Kiều bê chậu nước vào hầu hạ Tưởng Nguyễn rửa mặt, dáng vẻ nàng như muốn nói điều gì đó. Tưởng Nguyễn thấy thế thì nói. “Có cái gì thì nói ra đi, cứ ngập ngừng mãi thế?”
Liên Kiều mở to mắt nói. “Tiểu thư, ngũ di nương có tin vui.”
“Nhanh vậy sao?” Tưởng Nguyễn cũng không bất ngờ, cười nói. “Nàng ta cuối cùng cũng đã suy nghĩ kỹ.”
“Tiểu thư đã sớm đoán được ngũ di nương sẽ ra tay luôn sao?” Liên Kiều ngạc nhiên.
“Nàng ta đâu phải ngu ngốc gì? Đợi càng lâu thì sự nguy hiểm đến với nàng ta càng gần.” Tưởng Nguyễn nói một cách bình tĩnh.
Hồng Anh là người như thế nào? Thông minh nhất và cũng hiểu rõ sự được mất khi xung đột lợi ích phát sinh. Hiện giờ Hạ Nghiên đã có thai, trở thành nhân vật nổi bật trong phủ, dù Tưởng Quyền có sủng ái nàng ta như thế nào đi chăng nữa, Hạ Nghiên vẫn có thể lấy tiểu thiếu gia con vợ cả ra đè ép, đến lúc đó Hồng Anh chỉ có con đường chết.
Nhớ lại kết cục của Hồng Anh ở kiếp trước là hiểu rõ, kiếp này Tưởng Nguyễn nhắc nhở một chút cho nàng ta, thì nàng ta lập tức hiểu rõ nên làm cái gì. Hiện giờ, nếu Hạ Nghiên thật sự ra tay, trong bụng Hồng Anh cũng có đứa bé, thì nhìn vào đó Tưởng Quyền cũng sẽ không làm gì quá đáng. Đứa trẻ của Hạ Nghiên là giấy thông hành thì đứa bé của Hồng Anh là lệnh bài miễn chết.
Chỉ là Tưởng Nguyễn khá tò mò, không biết khi Hạ Nghiên biết tin Hồng Anh mang thai, bà ta sẽ có dáng vẻ như thế nào nhỉ?
Bên trong Nghiên Hoa uyển.
Cái ly trong tay Hạ Nghiên rơi xuống đất vỡ tan tành. “Ngươi nói cái gì? Nàng ta thật sự có thai?”
Người đàn ông trung niên áo vải nâu đang đứng trước mặt bà ta, trong ta có cầm theo một hòm thuốc, nói. “Tại hạ đã bắt mạch cho nàng ta, quả thật là hỉ mạch không sai được.”
“Tiện nhân! Vậy mà cũng dám có lòng dạ này!” Hạ Nghiên giận tím mắt, bà ta cho Lý ma ma là thân tín của mình canh chừng Hồng Anh uống thuốc ngừa thai liên tục. Vậy mà hôm nay bỗng nhiên nói có tin mừng. Vậy nghĩa là Hồng Anh không hề uống số thuốc kia. Hiện giờ mà ra tay thì không kịp nữa rồi.
Bà ta nhìn vào vị thầy thuốc đang đứng trước mặt, bỗng nhiên nói. “Đại phu. Ngươi có biện pháp nào khiến cho một người không có lý do gì mà đột nhiên đẻ non hay không?”
Vị thầy thuốc này quanh năm suốt tháng đều khám bệnh cho quý phụ phu nhân, tất nhiên không lạ với việc này, ông ta nói nhỏ. “Có thì tất nhiên có. Nhưng mà…”
“Vậy thì làm phiền đại phu.” Hạ Nghiên sờ lên trâm cài trên đầu. “Sau khi chuyện này thành công, bổn phu nhân tất nhiên sẽ có trọng thưởng hậu hĩnh.”
Ánh mắt của người kia như phát sáng, Hạ Nghiên thấy vậy thì sâu trong mắt lóe lên sự ác độc. Nhưng mà bà ta vẫn tỏ vẻ bình thường, ở trong nội cung kia, những quý nhân khi sinh con còn thường xảy ra chuyện xấu ngoài ý muốn, huống chi đây chỉ là một đứa trẻ chả có thân phận cao sang gì. Một thiếp thất lầu xanh mà còn muốn sinh con ư? Cũng cần phải xem xem bản thân có cái phúc khí đó hay không đã.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT