Tần Mạn Kiều da đầu tê dại, nhưng vẫn gượng chống đỡ, nàng cắn răng, tiếp tục nói: "Ta thực sự là từng ái mộ kiểu thiếu niên nhanh nhẹn hoạt bát như Thần Vương điện hạ, bởi vì hắn ôn nhuận như ngọc, khéo hiểu lòng người, từ trước tới nay chưa từng đối với ta có chút hung dữ nào khiến ta sợ hãi, đó cũng là tri kỷ mà ta hằng ao ước."

"Thế nhưng ngài lại xem bộ dáng bây giờ của ngài đi, nào có cô nương nào mong muốn mặt mũi trượng phu của của mình ngày ngày hằm hằm, còn kính hắn, sợ hắn, đây nào phải phu thê hai người, đây là ô-"

Hắn kìm nén lửa giận đến cực điểm, muốn lắng nghe một chút lời trong lòng của nàng, kết quả nghe được, lại còn đau đớn hơn vạn tiễn xuyên tâm.

Hắn quyết định không muốn nghe nữa.

Sở Nghiêu cúi đầu xuống, dùng bờ môi chính mình ngăn chặn đôi môi đỏ mọng không ngừng lải nhải của nàng, thô bạo đè lên.

Tần Mạn Kiều giãy dụa đẩy hắn, băng gạc trên tay lập tức dính máu, khắc lên hắc bào của hắn.

Nhưng nàng lại chẳng mảy may cảm thấy đau đớn chút nào.

Khí tức của hắn phả ra quanh quẩn bên người nàng, quen thuộc lại càn chua xót lòng người.

Mà hắn, cũng như muốn đem nàng giam lại, một lần lại một lần hôn sâu xuống. Cướp đoạt đi tất cả không khí của nàng, khiến nàng chỉ còn biết giãy dụa đẩy hắn ra trong bất lực.

Không biết đã qua bao lâu, Sở Nghiêu mới buông tha cánh môi nàng, đem nàng ôm sát trong ngực, khuôn mặt tuấn mỹ dán bên tóc mai gần tai nàng.

Mà vầng trán hắn lại nhanh nhăn lại.

Nữ nhân nhỏ bé trong ngực cũng đang ôm chặt lấy hắn, nằm trong ngực hắn mà khóc lớn.

Nàng khóc, là nàng kiếp trước có lỗi với hắn, nàng muốn báo đáp, lại không biết nên đối với hắn như thế nào, mới có thể để trong lòng hắn dễ chịu đi một chút.

Mà hắn, lại cho rằng nàng không muốn cùng hắn thân cận, nàng chán ghét hắn.

Xe ngựa đến cửa cung, phu xe ngoài cửa dè dặt nói vọng vào: "Thái tử điện hạ, đã đến cửa cung rồi ạ."

Tần Mạn Kiều lau nước mắt, từ từ thu lại tiếng nức nở, thỏa hiệp cuộn tròn trong ngực mặc hắn an bài.

Nhưng, Sở Nghiêu đột nhiên lại buông nàng ra, đặt nàng xuống vị trí bên cạnh, đứng lên nói: "Đưa Tần cô nương trở về Tần gia."

Nói xong, hắn không nhìn nàng một cái liền rời khỏi xe ngựa.

Tần Mạn Kiều ngồi trong xe ngựa, giật mình.

Hắn để nàng đi!

Cớ sao nàng trong lòng lại có một chút không vui?

Nàng nhìn xe ngựa trống rỗng, theo bản năng nâng tay ôm lấy thân thể mình, nước mắt không tiếng động rơi xuống: Sở Nghiêu, ta sẽ trở về, ta sẽ không tiếp tục cô phụ ngài.

Xe ngựa dừng tại Tần gia phủ.

Tần Mạn Kiều mới bước xuống từ xe ngựa, xe của Thần Vương phủ cũng cùng lúc dừng lại bên người nàng.

Phúc Hỉ nhìn thấy xe ngựa Thần Vương phủ, trong lòng căng thẳng: "Tiểu thư, là xe ngựa của Thần Vương điện hạ."

Tần Mạn Kiều đôi mắt trầm tư, nói: "Ta biết."

Bên kia, Thần Vương rất nhanh từ trong xe ngựa bước xuống, hắn vận bạch y, khuôn mặt như ngọc, phong thái nhanh nhẹn, toàn thân tản ra một cỗ khí tức thơ hương nồng nàn.

Tần Mạn Kiều nhớ tới một câu nói: Mặt người dạ thú!

Sở Thần nhìn thấy Tần Mạn Kiều xuất hiện ở cửa Tần gia, mặt mũi lập tức niềm nở ý cười, hướng Tần Mạn Kiều gọi: "Kiều Kiều"

Tần Mạn Kiều hướng hắn hành lễ: "Thần nữ thỉnh an Thần Vương điện hạ."

"Kiều Kiều, giữa hai chúng ta không cần khách sáo như vậy, mau đứng dậy đi." Hắn bước lên một bước, đưa tay muốn nâng nàng dậy.

Tần Mạn Kiều nghiêng người tránh né bàn tay hắn, lui về phía sau mấy bước, một mặt lạnh lùng xa cách nói: "Thần vương điện hạ, khuê danh của thần nữ chỉ có cha nương cùng người thân và trượng phu được gọi, Thần Vương lại gọi khuê danh thần nữ như thế, quả thật có chút không phù hợp."

Bá tánh đi lại xung quanh bỗng dừng bước.

Họ là muốn xem một chút, Thái tử phi tương lai có thật là qua lại với Thần Vương hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play