"Bệ hạ, ngài phải làm chủ cho thiếp thân..." Thục Phi che mặt khóc, thân thể yếu đuối như không có xương quỳ trên triều đình, làm người ta đau lòng. 

 "Thục Phi, trẫm nhất định sẽ làm chủ cho nàng." 

 Chu Thiên ngồi trên cao nhìn thấy ái phi tủi thân như thế thì trong lòng rất thương yêu, nếu không phải còn cần giữ thân phận thì lúc này ông ta hận không thể ôm Thục Phi vào lòng. 

 "Thục Phi rất được ân sủng, là phi tử mà bệ hạ thương yêu nhất, sao lại nỡ thấy nàng chịu tủi nhục." 

 "Trước kia điện hạ giả vờ ngây ngốc, nhưng ánh mắt cũng không tệ. Chỉ tiếc đây là nữ nhân của bệ hạ, không phải người mà hắn có thể động vào." 

 "Bây giờ Thục Phi chính miệng chứng thực Chu Tranh có hành vi vượt qua khuôn phép, có ý gây rối, quả nhiên là hành vi suy đồi đạo đức!" 

 "Loại người này mà còn có thể tiếp tục làm Thái tử thì mặt mũi của vương triều Đại Chu còn biết để đâu?!" 

 Quần thần nói khẽ, nhưng ánh mắt nhìn về hướng Chu Tranh lại tràn ngập xem thường. 

 Dù sao làm loạn hậu cung chính là tội lớn. 

 Bàn về vai vế thì Thục Phi ngang vai với mẫu thân của Chu Tranh, dám làm chuyện trơ trẽn này quả thực là không để ý luân lý cương thường. 

 Chúng triều thần kiêng kỵ lễ quân thần nên không dám liếc nhìn Thục Phi. Nhưng Chu Tranh không thèm để ý, chỉ lẳng lặng đứng trong triều không e dè dò xét nữ nhân trước mắt từ trên xuống dưới. 

 Không thể không nói, ngũ quan của Thục Phi tinh xảo, da thịt như mỡ đông, eo thon như hoa, quả thực là "Yếp tiếu xuân đào hề, vân kết đôi thuý; Thần trán anh khoả hề, lưu xỉ hàm hương" (1) 

 (1) Mặt hoa đào, làn tóc mây xanh ngắt, Môi anh đào, răng hạt lựu hương pha. 

 Dáng vẻ trước lồi sau vểnh và làn da thổi qua là rách này đủ làm không ít nam tử trong thiên hạ nghiêng ngã. 

 Nhất là làn lụa mỏng màu đỏ làm bộ ng ực sữa như ẩn như hiện, càng làm dáng người thon dài mảnh khảnh trở nên vô cùng tinh tế, quả thực là một yêu tinh hút hồn. 

 Nhưng nàng ta lại dùng dây lụa quấn thắt lưng, tóc mai để hai bên, trang điểm nhẹ nhàng, vẻ mặt vô tội như một đóa hoa sen trắng thuần khiết đáng yêu. 

 Sự mâu thuẫn này lại được dung hợp hoàn mỹ trên người nàng ta. 

 Quả nhiên là đa dạng linh hoạt, làm lòng người say mê. 

 Khó trách những năm qua Chu Thiên sủng hạnh nàng ta hàng đêm. 

 Giai nhân như thế thật xứng với câu thiên thu tuyệt sắc. 

 Cả Chu Tranh cũng bất giác dâng lên một ngọn lửa vô danh ở bụng dưới, rục rịch nổi lên xúc động. 

 Mà lúc này Thục Phi đang u oán nức nở, hai mắt đẫm lệ, thật là "Mặt ngọc ủ ê, nước mắt dầm dề như cái hoa lê mùa xuân có bám mấy giọt nước mưa". Không biết khiến bao nhiêu nam nhân nhớ thương, muốn ngậm vào miệng mà che chở. 

 "Chu Tranh, ngươi có nhận tội không!" 

 Chu Thiên quát lớn, lúc này đã lộ ra một tia lạnh lẽo và sát khí. Những năm qua ông ta đã sớm muốn phế Chu Tranh nhưng vẫn nhẫn nhịn không phát tác, không ngờ hắn lại dám động đến nữ nhân của ông ta. 

 Hơn nữa còn là nữ nhân ông ta yêu nhất! 

 Làm sao ông ta còn nhịn được!? 

 Nếu không phải niệm tình trong người Chu Tranh có chảy huyết mạch của mình thì Chu Tranh đã sớm cho người ngũ mã phanh thây, chém hắn thành muôn mảnh. 

 "Nhận tội? Chỉ dựa vào lời nói một bên của Thục Phi sao? Phụ hoàng, chuyện gì cũng phải có chứng cớ!" 

 Chu Tranh không hề lay động trước tiếng quát lớn của Chu Thiên, chẳng qua ánh mắt hắn nhìn về hướng Thục Phi đã trở nên lạnh nhạt âm u không ít. 

 Nam nhân bình thường khó mà chống chọi được cám dỗ trước dạng nữ nhân này, đừng nói chỉ là bóp ngực, cho dù là cưỡng ép Thục Phi ngay tại chỗ cũng không phải không có khả năng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play