Ngón tay ngọc ngà của nàng ta nhẹ nhàng đặt lên vai Chu Tranh, thân thế hoi nghiêng về phía trước chiếc miệng nhỏ nhắn, hương thơm thấm vào ruột gan khiến Chu Tranh có chút ý loạn tình mê, suy nghĩ kỳ quái.

“Định lực của công tử không được rồi.”

Ngay khi bàn tay Chu Tranh chuẩn bị đáp xuống vòng eo mảnh khảnh của Lam tiên tử, mũi chân của Lam tiên tử hơi chuyển, né tránh không đế lại dấu vết.

“Có định lực hay không không phải điều quan trọng.”

Chu Tranh ngượng ngùng mỉm cười, trong lòng thầm mắng một tiếng yêu tinh, nhưng trên mặt lóe lên một tia kiêu ngạo.

“Hôm nay có trận tranh giành hoa khôi, hẳn là có không ít người kích động.”

Chu Tranh thu hồi ánh mắt từ trên thân thế có lồi có lõm của Lam tiên, cuối cùng nhìn xuống trung tâm sân khấu đã được dựng lên bên dưới.

ở đó không có gì, nhưng hầu hết sự chú ý

của mọi người đêu ở nơi đó.

“Tất nhiên.”

“Nhìn thấy hoa khôi đã không dễ, muốn chiếm được hoa khôi lại càng khó.”

Lam tiên tử nói thẳng.

Thế nhân chỉ biết rằng phí vào cửa của Yến Xuân Lâu ngày nay cao gấp đôi so với trước đây, nhưng không biết rằng mỗi lần khách của ngày tranh hoa khôi chỉ có người được mời mới có tư cách tham gia.

Cho nên, không quá lời khi mô tả những kẻ có mặt tại thời điếm này không phú thì quý.

Vừa dứt lời, Lam tiên tử bất giác nhìn về phía phòng bao trên lầu ba.

Đây là một trong những nơi bí ấn nhất trong Yến Xuân Lâu.

Ngoại trừ ngày tranh hoa khôi, sẽ không có người trong năm phòng bao này.

Về phần ai mới đủ tư cách tiến vào năm phòng này thì ngay cả nàng ta cũng không biết.

Tuy nhiên, các tiên tử đời trước đêu lấy việc gả cho khách quý trên lầu ba làm mục tiêu.

Chỉ tiếc, chưa có ai thực sự thực hiện được.

Bọn họ hiểu rất rõ rằng người duy nhất đủ tư cách để lọt vào mắt của khách quý trên lầu ba chỉ

có hoa khôi!

Hoa khôi, đầu bảng số một thực sự của Yến Xuân Lâu!

Dung mạo xinh đẹp quyến rũ, ngay cả nữ nhân cũng phải khuynh đảo ba phần khi nhìn thấy!

ở trước mặt hoa khôi của Yến Xuân Lâu, Thất Đại tiên tử cũng phải tự ti về bản thân.

“Ngươi cảm thấy bổn công tử có mấy phần chắc chắn?”

Ánh mắt Chu Tranh lấp lóe, hắn trầm giọng hỏi.

Lời nói của hắn không phải là giả, lần này Chu Tranh tiến vào Yến Xuân Lâu, mục đích duy nhất chính là hoa khôi!

“Công tử có mấy phần chắc chắn, nô gia không biết.”

“Nhưng công tử có thế thử.”

Lam tiên tử cũng không ngạc nhiên, hôm nay có bao nhiêu nam nhân tiến vào Yến Xuân Lâu không phải đến vì hoa khôi sao?

Nói chính xác là có bao nhiêu người trong sổ bọn họ không đến vì đêm xuân đầu tiên của hoa khôi chứ?

Dù sao, chết dưới hoa mẫu đơn thì làm quỷ

cũng phong lưu!

“Thử?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play