Cánh cổng và bảng hiệu của phủ Thái tử sớm đã được trang hoàng trở nên nguy nga đến cực điểm, vàng son lộng lẫy làm tăng thêm mấy phần khí thế hùng hồn.

Trong phủ giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng hớn hở.

Phủ Thái tử ngày thường lạnh lẽo vắng lặng mà nay đi đâu cũng thấy người hầu mặc quần áo chỉnh tê đang bận rộn không ngứớt.

"Nhiều năm rồi phủ Thái tử không náo nhiệt như vậy." Chu Tranh đứng chắp tay sau lưng, nhìn biến hóa quanh mình mà trong lòng có chút cảm khái.

"Hôm nay là lễ nhược quán của Thái tử điện hạ, tất nhiên là phải khác biệt. Bệ hạ ra lệnh cho Lễ bộ đích thân xử lý chứng minh người rất được coi trọng. Chờ thêm một lát sẽ có bách quan đến chúc mừng, vậy càng náo nhiệt hơn."

Lúc này Phúc bá đang rất hưng phấn, ông ở phủ Thái tử hơn mười năm, trừ lần Thái tử tròn một tuổi ra thì phủ đệ chưa từng vui vẻ và náo nhiệt như thế.

Từ khi Chu Tranh khỏi bệnh, tuy bọn người Phúc bá rất vui vẻ, nhưng trong lòng cũng nơm nớp lo sợ.

Hơn nữa có chuyện ám sát đêm mưa khiến mọi người rất căng thẳng, lo sợ phập phồng, lo ngại nếu mất tập trung một chút sẽ mất mạng tại chỗ.

Cũng may bọn họ chống đỡ được.

Chỉ cần qua lễ nhược quán thì địa vị của Thái tử sẽ thật sự trở nên vững chắc, đến lúc đó bọn họ sẽ nước lên thì thuyền lên, thân phận địa vị khác với ngày xưa.

Nghĩ đến tủi nhục hơn mười năm qua sắp hoàn toàn biến mất, bọn người Phúc bá hưng phấn đến cả đêm không ngủ được.

Trong vương triều Đại Chu thì lễ trưởng thành chia làm hai loại là quan lễ của nam tử, kê lễ của nữ tử.

Quan lễ của nam tử tức là lễ đội mũ, biểu thị hắn đã thành người trưởng thành, được dòng tộc thừa nhận nên về sau có thể cưới vợ. Nữ tử thì làm kê lễ sau khi tròn mười lăm tuổi, làm lễ xong thì có thể lấy phu quân.

Cho nên ở vương triều Đại Chu, quan lễ là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời.

Nhất là lễ nhược quán của nam tử càng được gia tộc và xã hội coi trọng.

Bởi vì nam tử sau khi làm lễ nhược quán có quyền tham dự quản lý gia tộc thậm chí là những sự kiện trọng đại như tế tự, cho nên ngày này có ý nghĩa rất lớn đối với nam tử của vương triều Đại Chu.

Gia tộc càng lớn, thậm chí vương thất thì càng coi trọng lễ nhược quán, nhất là các đời Thái tử.

Sau khi Thái tử tổ chức lễ nhược quán thì có thể tham dự thảo luận quốc sự ở một mức độ nào đó, thậm chí có thể tế tự thiên địa theo tổ chế.

Đương nhiên sau lễ nhược quán chính là lễ lên ngôi.

Sau khi hoàn thành cả quá trình nhược quán lên ngôi thì địa vị của Thái tử sẽ càng vững chắc, khó mà rung chuyển.

"Điện hạ, lão nô đi ra ngoài phủ chờ trước." Lễ nhược quán của Thái tử vương triều Đại Chu là một chuyện rất lớn, cả kinh thành thậm chí quan to hiển hách của

vương triều sẽ chuẩn bị quà mừng đến tham dự.

Thậm chí khi một vương triều cường thịnh thì các vương quốc xung quanh sẽ cử sứ thần đến chúc mừng.

Đó mới thực sự là thời điểm thịnh thế. Nhưng đã trăm năm nay chưa từng xuất hiện sứ thần ngoại quốc trong lễ nhược quán của Thái tử vương triều Đại

Chu, tính ra cũng rất đáng tiếc.

Nhưng điều này không ảnh hưởng tâm tình của Phúc bá.

"Cung nghênh Thừa tướng Liễu đại nhân!" "Cung nghênh Binh bộ Thượng Thư Trần đại nhân!" "Cung nghênh Đổng tướng quân phủ Tây!"

Phúc bá làm đại quản gia của phủ Thái tử nên cũng biết rõ các quan to hiển hách của vương triều Đại Chu.

Dù sao hôm nay ông cũng đại diện cho bộ mặt đầu tiên của phủ Thái tử nên sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu không gọi sai tên sẽ rất mất mặt xấu hổ.

Phúc bá không ngừng hoan nghênh người đến, giọng nói cực lớn, hận không thể truyền khắp cả đế đô.

Tiếng thét to này cũng tăng thêm vài phần vui mừng náo nhiệt cho phủ Thái tử.

Vô số dân chúng tâm thường vây xem cổng phủ Thái tử, trong mắt lộ vẻ rung động và mong ước.

Dù sao thiếu niên nào không hy vọng lễ nhược quán sẽ như thế này, đương nhiên bọn họ cũng chỉ mơ tưởng một chút mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play