Nghe câu nói này, khóe miệng Tiêu Mục hơi run rẩy, ông nhìn Chu Tranh rồi rơi vào trầm tư.
Ông có một cảm giác khó hiểu rằng Chu Tranh trước mắt không chỉ khỏi hẳn chứng si ngốc.
Thế nhân đều nói Chu Tranh khỏi bệnh đã trở nên ngông cuồng, điên dại, lớn gan, kiêu ngạo.
Nhưng Chu Tranh thời khắc này lại thông minh, bình tĩnh, thản nhiên, ổn trọng.
Trong lúc thình thào khế nói, Tiêu Mục chậm rãi thu uy áp lại.
Chu Tranh không quỳ cả hoàng đế, nếu thật sự quỳ Tiêu Mục thì từ nay về sau cách biệt quân thần sẽ vỡ tan.
Nghĩ đến đây, lần đầu tiên trong ánh mắt Tiêu Mục nhìn về hướng Chu Tranh xuất hiện một tia dao động.
"Ngày đó rốt cuộc ngươi nhìn thấy gì?"
Tiêu Mục không muốn nói vô nghĩa mà hừ lạnh hỏi thẳng.
"Thục Phi nương nương đã thừa nhận không cố ý hãm hại †a, còn những chuyện khác thì Tranh Nhi hoàn toàn không biết gì cả." Chu Tranh hít sâu một hơi, trịnh trọng mà đáp.
"Ngươi xác định!?" "Xác định!" "Tốt lắm! Ít nhất ngươi có thể sống tiếp."
Tiêu Mục thoáng thở phào một tiếng, những lời này như đặc biệt nói cho Chu Tranh nghe, lại như đang lẩm bẩm một mình.
"Xem ra ông cha hờ kia không phải không biết cái gì, chỉ sợ quan hệ giữa Thục Phi và Tam hoàng tử đã lộ ra dấu vết. Nếu vụ gièm pha hoàng thất này bị truyền ra ngoài thì mặt mũi hoàng gia và Đại Chu còn biết để đâu?"
"Thiên hạ phỉ nhổ, đời sau thóa mại"
Chu Tranh thầm suy nghĩ trong lòng, hắn là người thông minh nên biết rằng một khi tin tức này truyền ra từ miệng mình thì hắn nhất định phải chết.
Đừng nói là Tiêu Thị, chỉ sợ thần tiên cũng không cứu được hắn.
Nhưng đội cái nón xanh này chắc cũng làm người ta rất khó chịu!
Nghĩ đến đây, Chu Tranh không nhịn được mà bật cười. Sau đó hắn không nói tiếp mà yên tĩnh đứng ở đó.
Hắn không tin Tiêu Mục và Chu Thiên chỉ nói chuyện về việc này, càng không tin Tiêu Mục nghiêm túc như vậy chỉ vì vấn đề này!
"Buông bỏ vị trí Thái tử, trở thành một Vương gia tự do tự tại, hưởng vinh hoa phú quý cả đời, ngươi có bằng lòng không?" Quả nhiên Tiêu Mục hơi do dự rồi lại đưa mắt nhìn vào Chu Tranh.
Nhưng lần này giọng của Tiêu Mục có thêm một tia ôn hoà.
Chu Tranh cười chua sót, quả nhiên đây mới là trọng điểm.
"Ngoại công cảm thấy đây là lựa chọn tốt sao?" Chu Tranh không trả lời ngay mà đứng thẳng lưng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực, không sợ hãi mà nhìn thẳng vào ông lão rồi trầm giọng hỏi lại.
"Nhất tướng công thành vạn cốt khô (1)!"
(1) Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô.
"Nhà đế vương là vô tình nhất, vì đoạt đế vị mà huynh đệ cấu xé, giết phụ chém tử cũng không kỳ quái. Khi đó nhân tính mất đi, hoá điên phát rồ, thậm chí rơi vào vực sâu vạn trượng, Vĩnh viễn không lật người lại được." Tiêu Mục nhìn vào Chu Tranh mà gắn từng tiếng nói.
Mỗi cuộc tranh đua đế vị đều là một trận chiến sinh tử không có khói thuốc súng, nhất định sẽ cửa nát nhà tan, máu chảy thành sông, thậm chí làm quốc gia rơi vào cảnh mưa gió rung chuyển, nguy cơ trùng trùng.
Mức độ thảm thiết đó còn xa hơn cả trên chiến trường.
"Ngoại công cảm thấy Tranh Nhi buông bỏ vị trí Thái tử thì có thể an toàn rút lui?" Chu Tranh cười thê thảm.
Rơi vào lốc xoáy này rồi thì đừng mơ lành lặn bò ra ngoài.
"Vì sao không thể? Chỉ cần ngươi chấp nhận thì bệ hạ nhất định sẽ ân chuẩn!"
Đôi mắt Tiêu Mục lóe lên, không chút mập mờ mà nói.
"Nếu được thì Thục Phi sẽ không mưu hại Tranh Nhi"
"Nếu được thì phụ hoàng sẽ không phế đi vị trí Thái tử của Tranh Nhi, còn muốn lưu đày Tranh Nhi."
"Nếu được thì sẽ không có người đánh vào phủ Thái tử trong đêm mưa to, muốn lấy mạng của Tranh Nhi!"