"Chết đi!" 

 Hai mắt sát thủ sung huyết, thấy Chu Tranh bình yên vô sự thì một tia hung ác đã hiện lên trên mặt gã, sau đó không màn đến đau đớn do thương thế gây nên mà run trường kiếm lên liều mạng đâm một về hướng Chu Tranh. 

 Chỉ tiếc sát thủ áo đen đã bị trọng thương, đâu còn chút uy hiếp nào nữa. 

 "Liều mạng lúc sắp chết, xem ra là tử sĩ!" Nhìn thấy sát thủ áo đen lao đến ám sát, Chu Tranh rất bình tĩnh. 

 Nếu là tử sĩ thì cũng không hỏi ra được chuyện gì có giá trị. 

 Sau đó Chu Tranh xông thẳng lên đoạt lấy trường kiếm rồi xoay ngược mũi kiếm lại đâm vào cổ họng lấy mạng gã. 

 Mưa to liên miên không ngừng đánh vào mái hiên phủ Thái tử, đồng thời cũng làm máu tươi đỏ thắm hoà vào dòng nước, cảnh tượng có vẻ rất kh ủng bố. 

 Đống thi thể nằm la liệt và mùi máu gay mũi trong không khí đã sớm làm cả người Phúc bá lạnh lẽo, vẻ mặt cứng ngắc. 

 Thậm chí ông cũng không phát hiện đám cung tiễn trên tường cao rời đi từ khi nào. 

 "Phúc bá, gọi tất cả mọi người trong phủ đến đại sảnh." Mãi đến khi giọng nói của Chu Tranh truyền đến mới làm Phúc bá miễn cưỡng hoàn hồn. 

 "Tuân lệnh!" Phúc bá hít mạnh một hơi rồi kéo thân thể run rẩy đi vào phủ Thái tử. 

 "Nuôi dưỡng tử sĩ, ám sát bổn cung, trong đế đô cũng không có bao nhiêu người có năng lực và lá gan này." Hắn nheo mắt lại b ắn ra tia sắc lạnh. 

 Nếu không phải Chu Tranh sớm có chuẩn bị thì chỉ sợ tối nay đã mất mạng ở chỗ này. 

 "Mặc kệ ngươi là ai, bổn cung cũng phải để ngươi trả giá đắt!" 

 ... 

 "Có gian tế phản đồ! Ai, rốt cuộc là ai!?" 

 Trong đại sảnh, mọi người hội tụ lại với nhau. 

 Giờ khắc này họ đã không còn buồn ngủ, lời nói của Chu Tranh làm họ đều biến sắc. Họ không ngờ phủ Thái tử lại bị ám sát, càng không ngờ trong số bọn họ có gian tế. 

 Không ai nghi ngờ suy đoán của Chu Tranh. 

 Bọn sát thủ hiểu rõ bố trí của phủ Thái tử như lòng bàn tay nên dễ dàng lẻn vào phủ, trừ có nội ứng ra thì không còn khả năng nào khác nữa. 

 Dù sao Chu Tranh đã ngu ngốc mười năm, căn bản không có người ngoài từng đặt chân vào phủ Thái tử. 

 "Điện hạ, Lưu Cẩu Nhi... Đi mất rồi." Ngay khi mọi người lòng đầy căm phẫn, Phúc bá chậm rãi mở miệng. 

 "Không nghĩ tới người bình thường luôn trung thực lại là tên phản đồ bán chủ theo địch." 

 Biến mất cùng Lưu Cẩu Nhi còn có quần áo của gã. 

 Lúc trước ông có ý tốt thu nhận Lưu Cẩu Nhi, không ngờ người này lại làm ra hành vi trơ trẽn suýt làm hại cả phủ Thái tử. 

 Nghĩ đến đây, Phúc bá mang đầy căm giận, đồng thời trên mặt cũng lộ ra áy náy và e sợ. 

 Những người khác rất căm phẫn, hận không thể bắt lấy Lưu Cẩu Nhi chém thành tám khúc. 

 Nhưng Chu Tranh lại rất bình tĩnh và không cảm thấy kỳ quái gì. Nếu là gian tế thì tất nhiên không có khả năng ngu ngốc nán lại chờ bị hắn xử lý. 

 "Chạy trốn rất nhanh, nhưng như vậy cũng tốt." Nhìn thấy mọi người vẫn còn sợ hãi, Chu Tranh cũng khẽ thở dài. 

 Đường đường là phủ Thái tử mà trừ người hầu ra thì không có chút lực lượng phòng ngự nào cả. 

 Thật là đáng buồn. 

 ... 

 "Hôm nay cũng nhờ lão sư." Sau khi đuổi mọi người đi, Chu Tranh hít sâu một hơi rồi hạ thấp người cảm tạ. 

 Tuy hơn mười cung tiễn mai phục trên tường cao là thủ đoạn Chu Tranh an bài trước, nhưng cũng là do Mục Vân sắp xếp. 

 Đừng nói là điều động cung tiễn đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, cả chút lực lượng phòng ngự mà phủ Thái tử còn không có. 

 Nếu không có Mục Vân thì cục diện lúc này đã hoàn toàn khác. 

 "Thái tử điện hạ liệu sự như thần, cựu thần bội phục!" Nhìn gương mặt cương nghị của Chu Tranh, Mục Vân cũng không khỏi giơ ngón tay cái lên. 

 Thử hỏi có hoàng tử nào có năng lực mạnh hơn hắn chứ? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play