Edit: phuong_bchii
________________
Lăng Thiên Dục ngoài cửa, nghe được toàn bộ cuộc đối thoại, bao gồm cả tiếng muỗng canh thất thần rơi xuống của Liễu Tư Dực, sắc mặt nàng hơi trầm xuống, lặng lẽ trở lại thư phòng lầu hai.
Tất cả các món ăn hôm nay đều do Liễu Tư Dực tự tay làm, Lam Doanh thích ăn đồ ngọt, nàng làm sườn xào chua ngọt, thịt tẩm bột chiên chua ngọt và cơm dứa. Hải Dụ thích ăn cay, nàng làm gà cay, cá dưa chua, đậu hũ Ma Bà, về phần Lăng Thiên Dục, cô rất hiểu, chỉ cần khẩu vị thanh đạm đều được.
Đây coi như ưu điểm của Lăng Thiên Dục, không kén ăn, không kiêng ăn, sau khi cha mẹ qua đời, cô ăn ít thịt, chú trọng nhiều hơn đến sự tinh tế và hương vị của bữa ăn, yêu cầu khá cao về trình độ của đầu bếp.
Để tránh lặp lại món ăn "Bữa tối lúc bảy giờ", Liễu Tư Dực cố ý dùng phương thức nấu nướng khác, tránh cho cô nếm ra mùi vị. Nếu đã hẹn với Lam Phi Húc, Liễu Tư Dực không thể nuốt lời trước, yên lặng làm chút chuyện như vậy, nàng cũng thỏa mãn.
Sau khi thức ăn được mang lên, chỉ còn lại bánh kem. Sở dĩ bánh ngọt của Lam Doanh thất bại, thứ nhất là sữa và trứng gà cùng với bột mì phối hợp không đúng, thứ hai lò nướng cũng điều chỉnh sai vị trí, cô nàng có đầy đủ công cụ, nhưng không thành thục được.
Liễu Tư Dực đeo tạp dề, vén tóc lên, bưng phôi bánh đã làm xong từ trong lò nướng ra, dùng túi bắt kem để "trang điểm" cho bánh kem.
"Cắt chút trái cây cho chị." Liễu Tư Dực vừa bận vừa nói.
"Muốn loại nào?" Lam Doanh rất tích cực, một bàn món ngon đã thèm nhỏ dãi, đối với cái bánh kem này càng thêm chờ mong.
"Chị Hải Dụ, chị cắt đi, mỏng một chút, nho dâu tây cắt cánh."
Lam Doanh bĩu môi: "Tại sao không cho em cắt?"
"Không yên tâm."
Lam Doanh:...
Hải Dụ cười xắn tay áo, "Được rồi, đợi ăn sinh nhật là được, em lên lầu gọi nhị tiểu thư đi."
"Ò ~" Lam Doanh than nhẹ một hơi, không phải là cắt trái cây sao, cô nàng ngay cả cái này còn có thể không biết sao? Hồng Tâm thật quá đáng, không tin mình như vậy, tuy rằng nhiều năm như vậy chờ ăn quen rồi, nhưng cô nàng cần cảm giác tham dự và nghi thức mà.
Trong lòng căm giận bất bình, nhưng cũng không thể tránh được, cô nàng mới vừa đi tới cửa thư phòng, đã nghe thấy Lăng Thiên Dục đang dùng tiếng Anh lưu loát gọi điện thoại cho ai đó.
So với Hải Dụ và Liễu Tư Dực, Lam Doanh có một sở trường tự học, chính là tiếng Anh, học tập là để con đường diễn xuất có thể rộng mở hơn một chút, cũng muốn hợp tác với diễn viên nước ngoài, không đến mức có chướng ngại giao tiếp.
Sở dĩ cô nàng có thể thoải mái quay phim ở nước ngoài, cũng có quan hệ rất lớn với cơ sở khẩu ngữ.
Lăng Thiên Dục đang nói chuyện gì với người ta? Cô nàng bất giác dừng bước nghe hai câu, cái gì khiến người ta nhanh chóng đệ trình bản thiết kế, hình thành phương án cụ thể, thiết kế logo phải nhanh hơn?
Chẳng lẽ nhị tiểu thư muốn mua nhà trang trí? Không phải lại muốn tặng nhà cho Hồng Tâm chứ?
"Vào đi." Thình lình một câu tiếng Trung khiến Lam Doanh giật mình, là đang gọi mình? Cô nàng thò đầu ra nhìn, Lăng Thiên Dục đang bình thản nhìn cô nàng.
"À, tôi tới gọi cô ăn cơm, cũng sắp xong rồi, Hồng đang làm bánh kem."
Lăng Thiên Dục gật đầu, rất có ý cười, nhưng rất ôn hòa, Lam Doanh hình như không còn sợ cô như trước nữa.
"Cô có bút lông và mực không?"
"Có, mặc dù tôi văn hoá thấp, nhưng loại đồ trang trí tô điểm này vẫn phải có." Thật ra cô nàng căn bản không dùng được, chỉ là thú vui cất giữ, cô nàng lấy ra một bộ giấy bút mực mới tinh từ trong tủ.
Sau đó trải giấy xong, mài mực xong, Lăng Thiên Dục chọn một cây bút lông cứng rắn bên trong ba cây bút lông, viết xuống vài chữ "Tửu" trên giấy, ngòi bút của cô khắp nơi không lộ ra, có chữ Khải to lớn mạnh mẽ, chữ Khải đoan nhã, cũng có chữ Hành chữ Thảo bay bổng, nét bút lúc thì quy củ, lúc thì tự do, như thể có sức mạnh hàng ngàn cân.
"Nhị tiểu thư, cô đây là luyện thư pháp?" Nói xong câu này Lam Doanh lại cảm thấy không thích hợp, rất ít thấy Lăng Thiên Dục có nhàn tình lịch sự tao nhã làm những việc này, trước kia tới đây hoặc là bàn bạc chuyện quan trọng, hoặc là đi lại gấp gáp.
"Ba tuổi tôi đã theo cha tôi luyện thư pháp, tay đã quen không ít, cô nhìn xem mấy chữ này cái nào đẹp?"
"Tôi không hiểu lắm." Lam Doanh chỉ có thể nhìn ra chữ viết cẩu thả và chữ viết ngay ngắn, có lẽ là không cách nào phẩm ra ảo diệu trong đó, cũng không có ánh mắt thưởng thức thư pháp.
Lăng Thiên Dục cười đặt bút xuống, "Cô cứ dùng ánh mắt người bình thường đến xem, thích nhất chữ nào?"
"Ừm..." cũng không biết có thể nói sai hay không, Lam Doanh chỉ một chữ có chút hơi thở nghệ thuật, vừa không qua loa quá mức cũng trung hòa chữ Tửu cương nghị.
Khóe miệng Lăng Thiên Dục khẽ nhếch, cô nàng thế mà lại chọn một chữ mình tùy tiện sáng tạo, không phải chữ Khải cũng không phải chữ Thảo.
"Vậy thì chữ này." Lăng Thiên Dục dứt lời chụp lại chữ Tửu kia, gửi cho nhà thiết kế, cũng dùng tiếng Anh nói với điện thoại một câu:" Thiết kế thành đồ họa."
"Nhị tiểu thư, cô muốn làm gì thế?" Lam Doanh tò mò hỏi.
Lăng Thiên Dục híp hai mắt, "Cô thông minh như vậy, có thể đoán một chút."
"Logo, đồ họa, Tửu chẳng lẽ?"
"Xuỵt......" Ngón tay Lăng Thiên Dục đặt lên môi, "Cô ấy vẫn không biết, chỉ có cô biết tôi biết Mộc Uyển biết."
Nghe thấy tên Kỳ Mộc Uyển, trong lòng Lam Doanh lộp bộp một chút, bắt đầu cấp tốc nhảy lên, có chút phấn khích còn có chút bàng hoàng, nói không nên lời đó là loại cảm giác gì, cẩn thận từng li từng tí muốn thăm dò, lại không dám tiến lên.
"Kỳ tổng à." Giống như một loại thì thào tự nói, dư âm phảng phất còn mang theo tiếng thở dài.
Lăng Thiên Dục chuẩn bị ném mấy tờ giấy vào thùng rác, Lam Doanh vội ngăn cản, "Làm gì vậy?"
"Vứt đi, tránh cho cô ấy nhìn thấy."
"Viết đẹp như vậy ném đi thật đáng tiếc, cho tôi đi, tôi không cho chị ấy nhìn thấy là được." Lam Doanh đau lòng những chữ này, tuy rằng cô nàng không biết thưởng thức, nhưng cũng cảm thấy rất trân quý, cất đi có lẽ có ngày có thể tặng cho Hồng Tâm, nàng chắc chắn sẽ rất vui, nhị tiểu thư có lòng như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô nàng lại bắt đầu ngưỡng mộ. Cô nàng bị làm sao vậy? Người quen có đôi có cặp cũng không ít, trong phim ngoài phim đều sẽ tiếp xúc với muôn hình muôn vẻ trạng thái tình yêu, chưa từng như vậy.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy Lăng Thiên Dục vì Liễu Tư Dực mà dốc hết tất cả, nội tâm mềm mại sẽ bị đụng chạm, sẽ bị những chi tiết này đả động, cũng sẽ bởi vì tốt đẹp mà hướng tới tương lai của mình.
Người kia của cô nàng đâu rồi? Nghĩ đến những lời này, trước mắt cô nàng hiện lên nụ cười của Kỳ Mộc Uyển.
Cô nàng vội vàng gạt bỏ suy nghĩ dư thừa, sao lại đáng sợ như vậy chứ, sao Kỳ Mộc Uyển lại thích tận dụng mọi thứ, bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào đầu mình.
Đang lúc cô nàng thất thần, dưới lầu truyền đến tiếng Hải Dụ: "Lam Doanh, ăn cơm thôi, sao lại gọi người nửa ngày không xuống thế."
"Tới đây!" Cô nàng bỏ mấy chữ Lăng Thiên Dục viết vào trong hộp tranh chữ, như nhặt được chí bảo bỏ vào trong giá sách, "Đi thôi, nhị tiểu thư." Lam Doanh vẫy vẫy tay.
"Lam Doanh."
"Hả?" Cô nàng xoay người, khóe miệng Lăng Thiên Dục cong lên, "Ngày mai sẽ có một món quà đưa đến phòng làm việc, hy vọng cô thích, chúc cô sinh nhật vui vẻ."
"Nhị tiểu thư..." Khoé mắt Lam Doanh bỗng dưng chua xót, đón sinh nhật nhiều lần như vậy, lần đầu tiên Lăng Thiên Dục tham gia, ở trong mắt cô nàng Lăng Thiên Dục là ân nhân là sếp, là người cô nàng kính sợ.
Cô nàng chưa từng nghĩ tới có một ngày còn có thể nhận được món quà quý giá như vậy, cô nàng cho rằng trong thế giới của mình chỉ có Hải Dụ và Hồng Tâm, sẽ không có người khác.
Bề ngoài ngăn nắp, quá khứ đen tối, người biết hoàn chỉnh chính mình, chỉ có các nàng, hiện tại lại có thêm Lăng Thiên Dục, tựa như tìm được thân nhân xa cách lâu ngày gặp lại, bị ấm áp cùng cảm động vây quanh.
"Cảm ơn cô bằng lòng giúp tôi, cũng cảm ơn cô làm bạn với Tư Dực nhiều năm như vậy, mang đến niềm vui cho cô ấy, tôi biết cô là quả hạnh phúc của hai người họ." Lăng Thiên Dục cười giống như có thể hòa tan hàn tuyết mùa đông, Lam Doanh từ đáy mắt thâm thúy của cô, cảm nhận được dịu dàng chưa bao giờ có.
Cô nàng có chút nghẹn ngào, tìm không được lời để biểu đạt tâm trạng, rõ ràng là nhị tiểu thư giải cứu mình ra từ trong nước sôi lửa bỏng, rõ ràng là cô cho mọi thứ, vì sao ngược lại tới cảm ơn mình chứ?
"Được rồi." Lăng Thiên Dục ngắt lời cô nàng đang muốn mở miệng, "Còn cảm động nữa tôi sẽ nổi da gà, ngửi thấy mùi cơm tôi đói bụng rồi, đi thôi, chủ bữa tiệc."
Lam Doanh gật đầu thật mạnh, lau lau khóe mắt, ý cười nồng đậm theo Lăng Thiên Dục xuống lầu. Nhìn bóng lưng cô nàng từng cảm thấy cao không thể với tới, Lam Doanh bỗng nhiên cảm thấy nhị tiểu thư với bọn họ thật ra là một loại người, cho nên mới có thể tương phùng trong chuyện truyền kỳ như vậy.
Đây là vận may của nhau, thành toàn trả giá lẫn nhau, cũng là sự chăm sóc tốt nhất mà số phận dành cho cô nàng.
Trên bàn cơm món ngon như yến tiệc, bánh kem trái cây tinh xảo mỹ quan, trên mứt trái cây viết hai chữ "Lam Doanh". Ngọn nến cắm vào hình số 18, Lam Doanh năm nay mới 27, tuy rằng cô nàng chỉ nhỏ hơn Liễu Tư Dực một tuổi, nhỏ hơn Hải Dụ và Lăng Thiên Dục hai tuổi, nhưng các cô đều cưng chiều cô nàng như em gái.
Sinh nhật mỗi năm của ai cũng có thể quên, duy chỉ có Lam Doanh là không vắng mặt.
"Sinh nhật vui vẻ, Lam Doanh." Liễu Tư Dực và Hải Dụ đồng thanh, trên khuôn mặt ngọt ngào của Lam Doanh tràn ra nụ cười như hoa, "Cảm ơn nhị tiểu thư, chị Hồng, chị Hải Dụ." Cô nàng nhảy nhót đến bên cạnh bánh kem, vui vẻ không thôi.
Lăng Thiên Dục đi tới bên cạnh Liễu Tư Dực, rất tự nhiên ôm eo nàng, đuôi lông mày khóe mắt lộ vẻ vui vẻ. Cô vén tay phải Liễu Tư Dực lên nhìn một chút, vết thương đã kết vảy, khôi phục rất khá, lại nhìn lướt qua bàn ăn, thán phục không thôi: "Chị cũng không biết em là đầu bếp thật sự, không bằng sau này chúng ta mở một nhà hàng đi?"
Lam Doanh liên tục đồng ý: "Được đấy được đấy, tài nấu nướng của Hồng thật sự rất tốt nha, bất kỳ mỹ vị nào em ăn đều không ngon bằng chị ấy làm."
Liễu Tư Dực chỉ cười mà không nói.
"Em đừng có được đấy nữa, nến sắp cháy hết rồi, mau cầu nguyện đi." Hải Dụ nói.
"Phải nói nguyện vọng một lần trong lòng mới có thể trở thành sự thật nha." Lăng Thiên Dục nở nụ cười đầy ý nghĩa.
Hai tay Lam Doanh chắp trước ngực, dưới đáy lòng ước nguyện, đa số là chúc phúc còn có một chút chờ đợi, quan trọng nhất là cô nàng thế mà lại muốn gặp Kỳ Mộc Uyển.
Không nhớ đã bao lâu không gặp, duyên phận giữa người với người thật ra rất ngắn ngủi, Kỳ Mộc Uyển chính là khách qua đường, cho nên cô nàng nên quý trọng mấy người trước mắt.
Cô nàng không biết có đôi khi rung động chỉ là chuyện trong nháy mắt, sẽ có người nhanh như vậy đi vào trái tim cô nàng, bất ngờ không kịp đề phòng gõ cửa trái tim.
Ước xong cô nàng thổi tắt nến, vội vã chấm một miếng kem, liếm liếm, "Ngon quá, Hồng, em muốn khóc."
"Khoa trương quá, không sánh được với tiệm làm bánh, ăn tạm đi."
Lam Doanh hạnh phúc đến dậm chân, đồ ngọt chính là có sức hấp dẫn như vậy, tâm trạng cả người đều tốt lên.
Ngay khi cô nàng chuẩn bị cắt bánh, chuông cửa vang lên. Liễu Tư Dực vốn định đi qua, bị Lăng Thiên Dục đè xuống, "Lam Doanh, đi xem là ai."
"Không phải bảo vệ lại chạy tới chứ." Lam Doanh lẩm bẩm đi về phía cửa chính, cô nàng mút miếng kem còn sót lại trên tay, mở cửa, một chùm bong bóng màu sắc rực rỡ bay vào, sau đó nghe thấy một giọng nói dịu dàng như nước: "Sinh nhật vui vẻ."
Kỳ Mộc Uyển từ phía sau bong bóng thò đầu ra, đuôi lông mày khóe mắt cô nàng, đều là tươi cười, "Thời gian quá gấp, không kịp chuẩn bị hoa." Cô ấy nhét bong bóng vào trong tay Lam Doanh.
"Chị, sao chị lại tới đây?" Lam Doanh kinh ngạc nắm bong bóng, mừng rỡ dưới đáy lòng cuồn cuộn, còn có loại cảm giác ngọt ngào, cô nàng cảm giác mình đang nằm mơ, rõ ràng là người chênh lệch múi giờ với mình, tại sao lại đột nhiên xuất hiện, nguyện vọng lập tức trở thành sự thật, quá không chân thật, cô nàng đều muốn tự véo mình một cái.
"Thế nào? Không hoan nghênh tôi sao?"
"Lam Doanh, cô còn không mời Kỳ tổng vào cửa." Lăng Thiên Dục như cười như không, Lam Doanh lúc này mới phản ứng lại, ấp úng nói không ra lời, chỉ cảm thấy từ mặt đến tai đều nóng lên, tim đập thình thịch, không có tiết tấu.
"Vào, vào đi."
Kỳ Mộc Uyển bước vào không nhịn được xoa mặt Lam Doanh, vẻ mặt cưng chiều: "Tiểu Doanh Doanh, tôi xem gần đây có phải em béo lên không thế."
Lòng bàn tay của cô ấy rất ấm áp, Lam Doanh thậm chí quên phản kháng, cho đến khi Kỳ Mộc Uyển đến gần, cô nàng mới liên tục lui về phía sau: "Tôi, tôi mới không có!"
Cô nàng bị Kỳ Mộc Uyển bất thình lình tới gần làm cho chân tay luống cuống, thả bong bóng bay lên nóc nhà.
Lần này tất cả mọi người mới phát hiện bóng bay hoá ra là có chữ. Tổng cộng có 9 cái, ghép lại là: Chúc Doanh Doanh của tôi sinh nhật vui vẻ.
9 đại biểu cho thiên trường địa cửu, có phải ý muốn ám chỉ hay không? Quần chúng vây xem cười nhìn hai người, Lam Doanh ngửa đầu nhìn bầu trời, mấy chữ này nước chảy mây trôi, hạ bút như mây khói, mỗi chữ đều thanh tú mà không mất đi sự hào phóng, màu sắc bong bóng khác nhau, hình dạng và màu sắc chữ cũng không giống nhau, nếu như không chú ý quan sát, hoàn toàn không thể nhận ra là được thêm vào sau.
Ngoài bút nghệ thuật, biến những thứ đơn giản tầm thường thành lãng mạn. Bong bóng bay trên nóc nhà lập tức mang bầu không khí sinh nhật ra ngoài, cũng làm cho tâm tư của cô bé Lam Doanh được thỏa mãn, hết thảy đều giống như truyện cổ tích, như mộng như ảo.
"Chị biết Kỳ tổng sẽ đến?" Liễu Tư Dực ghé tai hỏi, Lăng Thiên Dục lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Cô ấy không nói với chị, nhưng khi chị yêu cầu cô ấy gọi video, cô ấy nói không tiện, chị nói có gì mà không tiện, không phải trên đường tới thì là đang chuẩn bị quà, chị hiểu cô ấy quá rõ, có thể cô ấy đã sớm về nước rồi."
"Em xem Lam Doanh vui vẻ đến không biết làm sao."
"Đáng tiếc cô ấy còn chưa thông suốt, còn không ý thức được mình để ý Mộc Uyển."
Liễu Tư Dực liếc nhìn cô, "Rất giống người nào đó."
"Chị không có, cô ấy miệng chê nhưng thân thể lại thành thật, còn là chị thức tỉnh hơi muộn." Lăng Thiên Dục giải thích cho mình, Liễu Tư Dực cười lắc đầu, tính tình Lam Doanh ngay thẳng đơn giản, không có nhiều tâm tư quanh co như vậy, nhưng chính vì vậy, đối với tình cảm thuần túy rất coi trọng, cô nàng có lẽ là cảm thấy mình không hiểu Kỳ Mộc Uyển, hoặc là quả thật còn chưa hiểu cảm giác thích một người rốt cuộc là như thế nào.
"Hoan nghênh Kỳ tổng." Hải Dụ mang đến một cái ghế, cố ý đặt bên cạnh Lam Doanh, cô ấy đại khái cũng có thể nhìn ra Kỳ Mộc Uyển và Lam Doanh có câu chuyện, tương tác tình bạn và tình cảm chung quy có sự khác biệt, cô ấy là người đứng xem thấy rõ ràng hơn đương sự.
Chỉ là không nghĩ tới, hai chị em này lại dây dưa với phụ nữ, hơn nữa còn là người ưu tú như vậy.
Hải Dụ vui mừng, cũng có chút mất mát, có lẽ sau này các nàng đều có người thuộc về, mình vẫn là một mình.
"Để tôi đoán xem bàn đồ ăn này xuất phát từ tay vị đại thần nào." Kỳ Mộc Uyển nhìn lướt qua, màu sắc hương vị đầy đủ, chỉ nhìn phẩm chất cũng rất mê người, cô ấy nhìn về phía Liễu Tư Dực, "Ngoại trừ cô, tôi không nhìn ra các cô ấy có khí chất hiền thục."
Lam Doanh không phục: "Ai nói, trong này cũng có tôi làm."
"Ồ? Có phải món salad kia không?" Kỳ Mộc Uyển chỉ vào đĩa salad trái cây không có kỹ thuật, Lam Doanh hít sâu một hơi," Cái đó cũng phải cho tương."
"Muốn nắm chắc salad cho bao nhiêu phải không, thật là lợi hại! Like cho chủ bữa tiệc!" Kỳ Mộc Uyển giơ ngón tay cái lên, Lam Doanh giận dữ trừng lại, bẻ ngón tay cô ấy trở về, lại bị Kỳ Mộc Uyển nắm ngược, lòng bàn tay mềm mại bao lấy cô nàng, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kiên định chưa bao giờ có.
Ánh mắt nóng rực của Kỳ Mộc Uyển không hề che giấu sự mê luyến và nhớ nhung Lam Doanh.
Lam Doanh vội vàng tránh ánh mắt của cô ấy, loại đối diện này thật làm cho người ta chịu không nổi, cô nàng đã đại loạn một tấc vuông. Cô nàng rụt tay lại, không thành công, lại dùng sức kéo, Kỳ Mộc Uyển mới buông ra.
Liễu Tư Dực chống cằm nhìn các cô, luôn cảm thấy Kỳ Mộc Uyển có chút khác. Cô ấy là một người rất chú trọng hình tượng, mặc dù trời sinh đã xinh đẹp nhưng vẫn sẽ trang điểm cho mình dệt hoa trên gấm, quần áo càng thêm cầu kỳ.
Nhưng hôm nay cô ấy lại để mặt mộc, quần áo đơn giản thoải mái, không giống phong cách trước kia của cô ấy, trước kia tùy ý một góc độ đều là hiệu quả chụp ảnh đường phố, hơn nữa sườn xám cô ấy đam mê, vĩnh viễn có thể kinh diễm ánh mắt người khác.
Cẩn thận nhìn lại, nàng phát hiện khí sắc Kỳ Mộc Uyển cũng không tốt, vốn tưởng rằng da cô ấy trắng nõn, hiện tại xem ra giống như bệnh nhân không có huyết sắc, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt hơn trước vài phần.
Liễu Tư Dực lâm vào trầm tư.
"Sinh nhật Lam Doanh quan trọng như vậy, cậu chỉ tặng mấy cái bong bóng, không phải chứ?" Lăng Thiên Dục trêu ghẹo nói, cô chắc chắn Kỳ Mộc Uyển còn có món quà khác.
Có cần phải hiểu mình như vậy hay không, thật bị Lăng Thiên Dục nói đúng rồi, hai cô quá giống nhau, ở một số thời điểm Lăng Thiên Dục luôn có thể đoán được chuyện cô ấy muốn làm.
Cô ấy cười tháo dây chuyền kim cương xanh trên cổ xuống, đứng lên, chậm rãi đeo lên cho Lam Doanh.
"Cái này..." Lam Doanh lấy lại tinh thần muốn ngăn cản, Kỳ Mộc Uyển cúi người nhẹ nhàng nói bên tai cô nàng: "Đừng nhúc nhích, cái này đã tìm đại sư khai quang, có thể làm bùa hộ mệnh, em cứ an tâm đeo, nếu như tôi không ở đây," Cô ấy dừng một chút, thở ra một hơi, "Lúc không ở đây nhìn thấy cái này có thể nhớ tới tôi, không được lấy xuống nha, nó không sợ nước không sợ lửa không thể phá vỡ."
"Tôi làm sao có thể đoạt tình yêu của người khác chứ, quá quý giá." Lam Doanh dự đoán sợi dây chuyền này phải hơn trăm ngàn, quá quý giá, cô nàng không thể nhận.
"Tình yêu của tôi không phải là sợi dây chuyền này." Ánh mắt Kỳ Mộc Uyển lộ vẻ dịu dàng, Lam Doanh từ đáy mắt cô ấy thấy được bóng dáng của mình, không biết nên mừng rỡ hay nên mất mát, luôn xen lẫn trong cảm xúc khó hiểu này.
Kỳ Mộc Uyển đứng ở phía sau cô nàng, lấy điện thoại ra mở camera trước, ôm lấy cổ cô nàng, khuôn mặt hài hòa của hai người chiếu vào màn hình, sự cao quý của kim cương xanh phát sáng ở giữa cổ Lam Doanh.
"Em xem hợp với em biết bao, chỉ có em mới có thể đeo nó." Kỳ Mộc Uyển gần như dán lên mặt Lam Doanh, hơi nóng mỗi câu nói đều khiến Lam Doanh căng thẳng.
Sự thiên vị và coi trọng này khiến cô nàng không dám quá vui vẻ, Lam Doanh được Kỳ Mộc Uyển ôm lại cảm thấy ấm áp, cô nàng thậm chí có chút tham luyến giờ phút thân cận này.
"Kỳ tổng..." Liễu Tư Dực chỉ chỉ mũi mình, Kỳ Mộc Uyển ngẩng đầu cảm giác được cảm giác ấm áp trượt xuống, cô ấy vội vàng rút ra hai tờ giấy che mũi, nói một tiếng "Ngại quá", liền vọt vào phòng vệ sinh.
"Kỳ..." Lam Doanh lo lắng đứng lên, cô nàng đột nhiên nhớ tới lần trước sau khi Kỳ Mộc Uyển đi, lúc thu dọn phòng vệ sinh phát hiện một đống khăn giấy dính máu.
Cô nàng quanh quẩn trước cửa phòng vệ sinh, "Chị, chị không sao chứ."
"Không sao." Lần này Kỳ Mộc Uyển ngoan ngoãn trả lời, nhưng trái tim Lam Doanh lại càng nặng nề, chuyện gì xảy ra? Tại sao lúc nào cũng chảy máu mũi? Cô nàng không dám nghĩ sâu hơn nữa.
Liễu Tư Dực lo lắng nhìn Lam Doanh, nhớ tới cuộc đối thoại của hai người lần trước tiễn Kỳ Mộc Uyển, chẳng lẽ nói thật ra cô ấy có tiền sử bệnh gia tộc gì sao?
Đang nghĩ ngợi, điện thoại rung lên, nàng lấy ra nhìn thoáng qua, hai chữ "Chị Ly" trên khung tin nhắn đập vào mắt.
Sắc mặt nàng chợt thay đổi, vội vàng dán màn hình vào người, hít sâu một hơi, né Lăng Thiên Dục, mới lặng lẽ trượt ra, đó là một dãy số lạ, trên đó viết: Chị Ly, đã nhớ ra chưa? Chị A Nhạc và chị A Thấm nhất định nhớ em nhỉ - Ngũ Tử.