Edit: phuong_bchii

________________

Liễu Tư Dực hôm nay mặc trang phục giản dị và trang điểm nhẹ nhàng, quần áo bình thường vẫn khó nén phong thái yểu điệu, Lý Hân Dao nâng mắt, dịu dàng thoáng nhìn, nở nụ cười lại làm cho lòng nàng cảm thấy ấm áp. Có lẽ tất cả những đứa trẻ thiếu thốn tình thương của mẹ, đáy lòng đều sẽ khao khát cảm nhận được tình yêu và sự dịu dàng của mẹ.

Nàng nhìn Lý Hân Dao, khẽ mỉm cười.

"Mẹ, mẹ về sớm vậy ạ, con muốn giới thiệu với mẹ, đây là..." Lăng Thương Bắc theo thói quen muốn gọi là Hoa Hồng, nhưng nghĩ lại, lại sửa miệng thành "Liễu Tư Dực".

"Xin chào, Liễu tiểu thư.

"Bác gái, chào bác." Liễu Tư Dực sinh lòng kính trọng, Lý Hân Dao mặt mũi hiền lành, khí chất tao nhã, bà là mỹ nhân tao nhã bước ra từ những năm tháng như nước, tất cả câu chuyện đều khắc sâu trong nếp nhăn ngẫu nhiên xuất hiện của bà.

Bà trước sau vẫn cầm một quyển sách, không buồn không vui, lộ ra ý cười nhàn nhạt, giống như sẽ không xã giao người khác, cũng sẽ không nói lời khách sáo, tự nhiên làm cho người ta thoải mái, ngồi ở bên cạnh bà sẽ không tự giác trầm tĩnh lại.

"Mẹ, con dẫn cô ấy đi xem xung quanh."

"Ừ." Lý Hân Dao bình thản như nước, chuyên chú vào quyển sách trong tay, dường như không có quá nhiều lời muốn nói, tầm mắt của bà chỉ dừng lại trên người Liễu Tư Dực một lát rồi dời đi.

Liễu Tư Dực nhìn xung quanh một chút, tòa nhà lớn Lăng gia này cất giấu bao nhiêu tranh đấu gay gắt, gió nổi mây phun, nơi này từng làm cho Lăng Thiên Dục mất đi tự tôn và sung sướng, cũng làm cho dì Dư Tâm Ngữ lưu lại tiếc nuối và tuyệt vọng.

Trong viện trồng bốn mùa xanh tươi, còn có sắc màu rực rỡ cùng dòng suối trong, tựa như một khu rừng. Mặc dù vào mùa đông lạnh lẽo, bởi vì bố trí giống hoa ấm áp, còn có thể cảm nhận được chút ấm áp.

Góc sân treo một cái ghế xích đu, Liễu Tư Dực nhìn nơi đó, phảng phất thấy được Lăng Thiên Dục trước kia, từ nhỏ đến lớn, từ có được đến mất đi, nghĩ đến cô, tâm tình cũng nổi lên.

"Hoa Hồng, em muốn uống gì, trà hoa cà phê hay thứ gì khác?" Lăng Thương Bắc nhiệt tình khách sáo, luôn luôn chú ý đến cảm nhận của Liễu Tư Dực.

"Không cần đâu, anh đi với bác gái đi, không cần lo cho tôi."

"Bà ấy thích yên tĩnh, không thích nói chuyện với người khác, nhưng bà ấy tuyệt đối không phải không thích em, chỉ là nhiều năm như vậy, đối với mọi người đều như vậy, em quen thuộc sẽ biết thôi."

"Không sao." Liễu Tư Dực ngồi trên ghế mây, nhìn tòa biệt thự xa hoa này, tựa như cung điện, trên dưới bốn tầng, bảo vệ người làm vườn cộng lại mười mấy người, trong ngoài camera hồng ngoại, bốn phía đều có canh gác, cuộc sống hoàng thất quý tộc không gì hơn cái này.

Đáng tiếc sau lưng xa hoa cũng chỉ có áp lực nặng nề, nơi này cất giấu bi thương và quá khứ của Lăng Thiên Dục, Liễu Tư Dực ngồi ở trên ghế xích đu lắc nhẹ, vẻ mặt lạnh nhạt, yên tĩnh ở trong thế giới của mình.

Lý Hân Dao cầm sách, ngẩng đầu nhìn Liễu Tư Dực một cái, lại ngẩng đầu nhìn về phía ban công, Lăng Thiên Dục nhìn chằm chằm Liễu Tư Dực thật lâu, tầm mắt tựa như dừng lại, không thu hồi lại.

Vẻ mặt kia, tựa như từ trong khiếp sợ không bình tĩnh lại, còn mang theo một tia lo lắng, lúc ánh mắt theo một người đi lại, lòng có phải hay không cũng động theo.

Liễu Tư Dực không biết chính mình đã trở thành phong cảnh đẹp nhất trong mắt người trên lầu.

Theo giờ cơm tới gần, tam phòng tứ phòng lần lượt trở về, trong viện sáng sủa náo nhiệt hẳn lên, bọn họ phát hiện Lý Hân Dao ở đây đều rất bất ngờ, nhưng vẫn rất tôn trọng bà, cho dù là tam phòng Chương Tử Phương ngang ngược, cũng sẽ gọi một tiếng "Chị dâu".

Hiếm khi tề tựu đông đủ, tam phòng và tứ phòng hợp lại nói chuyện rất vui vẻ, đời con cháu, chỉ có Lăng Thương Âm thân thiết với đại phòng và nhị phòng, cô nàng còn có một người anh tên là Lăng Thương Thiên, là người có học vấn cao nhất trong toàn bộ Lăng gia, vừa mới tốt nghiệp tiến sĩ, còn muốn tiếp tục nghiên cứu lên, là một học giả không thể nghi ngờ.

Nhưng vì tứ phòng đang chuẩn bị lên sàn, cậu ấy vừa học vừa làm, sự nhạy bén và chuyên môn về dữ liệu lớn đã giúp cậu ấy cống hiến nhiều cho mạng lưới Lăng Thiên, có thể nói tứ phòng có thể phát triển như hiện tại không thể thiếu công cậu ấy.

Người một nhà mà bằng mặt không bằng lòng, đêm nay phải ngồi cùng nhau ăn bữa cơm được gọi là "cơm đoàn viên", hình thức tập trung này chỉ là cách tự mình an ủi của Lăng Xương Khiếu.

Trong lòng ông rõ hơn bất kỳ ai, vị trí này chỉ có người có năng lực mới ngồi được, là con cũng được là cháu cũng được, ai có thể ở trong trận tranh đấu này trổ hết tài năng, chém giết tứ phương, mặc dù tổn thất chút tiền, ông cũng không sao cả, đáng giá.

Truyền thừa gia nghiệp là một chuyện vĩnh cửu, chọn đúng sơn hà vững bền, chọn sai cơ nghiệp có thể hủy hoại chỉ trong chốc lát. Lăng Xương Khiếu sẽ không cho phép mình đi sai nước cờ, dù sao một quân sai, cả bàn đều thua.

Ông sẽ không chia cổ phần cho mỗi phòng, ông sẽ không giống dân gian phân tài sản như vậy, con nên bao nhiêu, cháu nên bao nhiêu, ông sẽ trực tiếp dùng cổ phần lớn để cho một người nắm quyền, trở thành cổ đông lớn nhất, ông sẽ tiêu diệt mọi khả năng người thừa kế bị loại bỏ, không để nội bộ đấu đá làm hao tổn giang sơn của mình.

Gia yến của gia tộc giàu có giống như thịnh yến hoàng cung cổ đại, phô trương xa hoa lãng phí. Tất cả đồ ăn đều là tươi ngon mới hái, đánh bắt, có thậm chí buổi chiều mới vận chuyển bằng đường hàng không tới, đầu bếp đều là cấp bậc Michelin, đầu bếp chính và đầu bếp phụ tổng cộng năm người, làm các món ăn tùy chỉnh để phù hợp với khẩu vị của từng người.

Ăn cơm ở hào môn là một chuyện vô cùng cầu kỳ, từ vị trí ngồi đến lễ nghi bàn ăn đều có tiêu chuẩn, mỗi người đều rất câu nệ.

Lăng Xương Khiếu ngồi ở vị trí chủ tọa hướng về phía Đông, trái là đại phòng nhị phòng, phải là tam phòng tứ phòng, ngồi xuống dựa theo tuổi tác. Thời gian dùng cơm, không ai dám đến muộn, lần lượt đến bên bàn ăn quy củ ngồi, Liễu Tư Dực ngồi ở bên trái Lăng Thương Bắc, vị trí bên cạnh nàng hẳn là Lăng Thiên Dục.

Đại phòng và nhị phòng nhân khẩu đơn bạc, thêm Liễu Tư Dực chỉ mới bốn người, nhân số hai bên bàn chênh lệch rất lớn, cực kỳ không tương xứng.

Tất cả mọi người lần lượt ngồi xuống, Lăng Thiên Dục khoan thai đến muộn, Liễu Tư Dực nhìn cái ghế bên cạnh, có chút xuất thần. Đến lâu như vậy, cũng không thấy người, cô hẳn là biết mình đã đến, Liễu Tư Dực không biết hình dung tâm trạng này như thế nào, có chút bất an.

"Nhị tỷ này thật là càng ngày càng có cái giá, lúc này mới làm tổng giám đốc có mấy ngày, ở nhà cũng có thể đi ngang, ăn cơm cũng đến muộn." Lăng Thương Hàn nhịn không được châm chọc.

Lăng Thương Vũ: "Anh, anh đừng nói lung tung, nhị tiểu thư đang ở trên lầu với ông nội.

Lăng Thương Hàn: "Quả nhiên lúc này khác xưa ha ~"

"Tam ca, mặc kệ nói như thế nào, nhị tỷ cũng là nhị phòng đương gia, bất luận chị ấy ở công ty địa vị gì, chị ấy cũng là chị của anh, tam ca nói chuyện vẫn là chú ý đúng mực, để tránh thất lễ trước mặt khách." Lăng Thương Thiên tuổi không lớn nhưng tính cách rất trầm ổn, khi còn bé đã bị anh em khác nói là mọt sách, hôm nay sau khi trưởng thành cậu ấy lấy bằng cấp và chuyên nghiệp của mình làm kiêu ngạo, cậu ấy chỉ phục người có năng lực, đối với chuyện đoạt vị này, cậu ấy rất phật, cũng không phải là không muốn đạt được, chỉ là cảm thấy năng lực của mình còn chưa đủ, huống chi cha Lăng Quốc Chương tự nhiên sẽ có sắp xếp.

Lăng Thương Âm nói tiếp: "Anh nói rất đúng, nhị tỷ dựa vào bản lĩnh và năng lực, có người không có bản lĩnh, vậy chỉ có thể có bản lĩnh đến ngồi thôi."

"Câm miệng, ở bàn ăn nói chuyện tử tế, không biết nói thì câm miệng." Lăng Quốc Chương nghe không nổi nữa, hai đứa nhỏ này sao lại thế này, không biết tam phòng mới là thân thiết nhất với tứ phòng sao, lại nói tiếp ông ta và Lăng Quốc Huân là vợ hai sinh ra, cùng đại phòng và nhị phòng trước sau cách một tầng, huống chi bọn họ đã sớm là người trên một con thuyền, gần như là quan hệ cùng vinh cùng nhục.

Lăng Quốc Huân híp mắt nhìn tứ phòng: "Một trai một gái nhà chú tư vẫn là ưu tú, chúng ta bên này nếu cố gắng hơn, cũng sẽ không rơi vào kết cục hôm nay."

Chưa ăn mà đã âm thầm dậy sóng, ai cũng có tâm tư riêng, lời nói ẩn chứa sự sắc bén, không chút tình cảm. Liễu Tư Dực vẫn im lặng không nói, trạng thái của nàng và Lý Hân Dao giống nhau, cho dù bên người sóng to gió lớn, cũng vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt không liên quan đến mình.

"Thế nào, Tiểu Dục làm tổng giám đốc quản cọc còn có người không phục?" Lăng Xương Khiếu đang được Lăng Thiên Dục dìu xuống, đi tới bên cạnh bàn ăn, tất cả mọi người lập tức đứng lên chào ông, tất cung tất kính.

Lăng Thiên Dục đỡ Lăng Xương Khiếu ngồi xuống, mới đến vị trí của mình. Cô đối với sự tồn tại của Liễu Tư Dực làm như không thấy, đứng ở đó không chút thay đổi, cũng tự động che đậy lời vừa mới nghe thấy nghị luận của mình.

Lăng Xương Khiếu tuy rằng đã ngồi xuống, nhưng ông không nói lời nào ai cũng không dám ngồi, đều đứng đó. Ánh mắt ông tìm được Liễu Tư Dực, "Vị này chính là Liễu tiểu thư?"



"Chào chủ tịch Lăng." Liễu Tư Dực hơi xoay người, khom lưng hành lễ, tỏ vẻ kính trọng.

Ông vẫy tay, ý bảo mọi người ngồi xuống, cũng có phong phạm trưởng giả. Liễu Tư Dực không kiêu ngạo không siểm nịnh, sau khi ngồi xuống nàng trong lúc vô ý thoáng nhìn, thấy được biểu cảm đạm mạc của Lăng Thiên Dục, lòng trầm xuống, chắc cô tức giận lắm.

"Dùng cơm đi." Lăng Xương Khiếu lên tiếng, tất cả mọi người mới dám cầm đũa.

Quy tắc và lễ nghi này thật sự không khác gì trong cung điện, hoàng đế thời xưa cũng không đến mức như vậy, mặc dù là liên hoan gia đình, nhưng không khí này vô cùng áp lực. Cũng may Liễu Tư Dực vốn là một người ung dung, quy củ cụ thể tuy rằng không hiểu, nhưng chỉ cần làm theo, không nói nhiều là được.

Có đôi khi nói nhiều tất thất, nàng cũng chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Trên bàn có bào ngư, vi cá, các loại hải sản cao cấp lấy phần quý giá nhất, qua sự chế biến của bậc thầy, biến thành món ăn tinh xảo. Lý Hân Dao ăn chay, đồ ăn của bà đều được chế biến độc lập, người mặc dù ở trên bàn, nhưng chỉ ăn mấy đĩa thức ăn chay kia.

Liễu Tư Dực thường xuyên liếc về phía Lăng Thiên Dục, hôm nay cô yên tĩnh đến lạ kỳ, không biết bình thường có phải cũng như vậy hay không, nàng có chút không chắc. Chẳng lẽ là quá tức giận, mới ngay cả một ánh mắt cũng không cho mình, hay là giả ý cùng mình duy trì khoảng cách, không lộ dấu vết?

"Hiếm khi Thương Bắc dẫn người về, không giới thiệu cho chúng ta một chút sao?" Người nói chuyện là Chương Tử Phương, người ngang ngược xảo quyệt nhất trong tam phòng.

Lăng Thương Bắc rất không muốn để ý đến bà ta, nhưng ngại tình cảnh, chỉ đành phải cười trả lời: "Thím ba thật quan tâm con, Tư Dực là bạn của con, kính xin các chú thím chừa cho con chút mặt mũi."

Anh ám chỉ bọn họ đừng quá mức khó xử, ngay cả ngọn núi lớn như mẹ đây cũng trở về, nghĩ đến bọn họ cũng sẽ chú ý đúng mực, chỉ là không biết ông nội nghĩ như thế nào.

"Nghe nói Liễu tiểu thư mở quán bar." Lăng Xương Khiếu vừa mở miệng, Liễu Tư Dực liền buông đũa xuống, cẩn thận trả lời: "Vâng, kinh doanh một quán bar nhỏ."

Lăng Xương Khiếu nhíu mày, trầm mặc.

Ông nhẹ nhàng bâng quơ một câu, gợi lên mấy phòng khác muốn châm chọc, bọn họ đang lo không có chỗ phát tiết nghẹn khuất gần đây, cũng muốn gặp bộ dạng xấu hổ của đại phòng.

Tương tự, câu này của Lăng Xương Khiếu không nóng không lạnh này, cũng giống như một loại đặc quyền, tăng thêm can đảm cho những người khác.

"Liễu tiểu thư mỗi ngày ra vào quán bar, chắc là gặp không ít đàn ông nhỉ."

"Lăng gia là gia tộc lớn, bị người ta biết bối cảnh của cô, chúng ta giải thích thế nào đây?"

"Thương Bắc là cháu đích tôn, thật sự muốn bàn chuyện cưới hỏi vẫn là môn đăng hộ đối, cô cảm thấy chính mình thích hợp sao?"

"Liễu tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi, đã 30 tuổi rồi sao? Cũng không nhỏ, sao nhiều năm như vậy cũng không tìm người gả cho?"

"Mở cửa hàng gì không được, lại muốn mở quán bar, cho dù là mở nhà hàng ăn uống cũng tốt mà, chúng ta đăng ký cái nhãn hiệu, mở vài trăm cửa hàng nhượng quyền, cũng có thể nâng cao bối cảnh của cô, hiện giờ phải làm sao đây?"

Mọi câu hỏi đều xảo quyệt, thậm chí mang theo sự sỉ nhục. Xuất thân và nghề nghiệp của Liễu Tư Dực bị coi thường, thậm chí tuổi tác bị ghét bỏ.

Lăng Thiên Dục cúi đầu nhìn không thấy biểu cảm, từng câu nói này đều là một thanh lợi kiếm vô hình, đâm Liễu Tư Dực đồng thời cũng làm cô bị thương đến thương tích đầy mình. Thì ra kẻ địch căn bản không cần vũ khí, chỉ cần làm tổn thương Liễu Tư Dực là có thể đánh bại cô.

Lăng Thương Bắc bất lực, lúc này vẫn không dám đứng ra, chẳng lẽ trông cậy vào bác cả sao?



Cô cực lực kiềm chế, nhưng nếu cô đứng lên nên nói như thế nào mới có thể không dẫn lửa thiêu thân, còn có thể giúp Liễu Tư Dực thoát khỏi khốn cục.

Ông lão rõ ràng là cố ý, muốn làm cho Liễu Tư Dực khó xử, nhất định cũng muốn xem Lăng Thương Bắc và phản ứng của mình. Cô không thể để cho Liễu Tư Dực khổ tâm uổng phí, cũng không thể để cho nàng chịu oan ức nữa, ngẫm lại, nhanh ngẫm lại.

Sau khi cô từ trong khiếp sợ bình tĩnh lại, liền hiểu được tối hôm qua Liễu Tư Dực vì sao muốn lảng tránh mình, cô ở trên lầu vẫn không đi xuống chính là đang suy nghĩ. Liễu Tư Dực nhất định là muốn Lăng gia chuyển ánh mắt và sự chú ý hướng về phía Lăng Thương Bắc, nàng muốn cho ông lão biết đây hết thảy đều không liên quan đến mình.

Lăng Thiên Dục rất bất đắc dĩ, cô sớm biết tính cách Liễu Tư Dực sẽ không an ổn như vậy, luôn muốn vì mình làm chút gì đó. Nhưng mà, nàng không biết loại liên hoan này thật ra là Hồng Môn Yến sao? Tại sao ông lão đồng ý cho nàng vào, rõ ràng là để quan sát và thăm dò.

Lúc này Lăng Thương Bắc hai quyền nắm chặt, không dám bảo vệ, bởi vì anh không trả lời được những vấn đề này, anh ném ánh mắt cầu cứu đến Lý Hân Dao.

Lúc này chỉ có bà áp chế được những người này, nhưng Lý Hân Dao chỉ là không nhanh không chậm ăn cơm, cũng không nhìn Lăng Thương Bắc, như thể mọi thứ này đều không liên quan đến bà.

"Quê Liễu tiểu thư ở đâu? Nông thôn hay thành phố?"

"Cô có bằng cấp gì, đại học hay thạc sĩ?"

Chất vấn như dao găm vẫn còn tiếp tục, Liễu Tư Dực không nói một lời, nhìn như bình tĩnh thong dong, nhưng trái tim lại thắt lại với nhau, nàng không quan tâm những dụng tâm hiểm ác này, cũng không sợ bị trúng thương, nhưng xuất thân của nàng không tốt là sự thật, không có bằng cấp, không có bối cảnh, tất cả đều là ân huệ và bố thí năm xưa của Lăng Thiên Dục.

Nàng chính là một người rất hèn mọn, không xứng với Lăng Thiên Dục... hạt giống tự ti có lẽ từ một khắc yêu kia đã được chôn xuống, Liễu Tư Dực buồn bã, nhưng không thể tự ức, hai tay buông xuống đùi nắm chặt lấy nhau, thẳng đến khi bóp đến lòng bàn tay phát đau.

Ánh mắt của Lăng Thiên Dục vẫn luôn ở trên người Liễu Tư Dực, cô vốn quan sát tỉ mỉ, phát hiện Liễu Tư Dực vì ẩn nhẫn tất cả, không tiếc nhéo tay. Trái tim cô đột nhiên nhói lên, còn đau hơn cả lúc bị ông lão đánh, cũng làm tan rã giới hạn và sự nhẫn nại cuối cùng của cô.

Cô cho là mình có thể nhịn, cô cho là mình có thể giữ được bình tĩnh, cô cũng cho là Lý Hân Dao sẽ nói chuyện giúp con trai, nhưng cuối cùng không có ai đi giải cái cục này.

Cô đặt đũa xuống, đứng dậy, nói với mọi người: "Nếu đại ca không dám muốn, Lăng gia chướng mắt, thì con sẽ dẫn cô ấy đi, tránh ngại mắt mọi người!" Nói xong cô nắm tay Liễu Tư Dịch đi ra ngoài.

"Chờ đã! Tiểu Dục, con có phải quá không coi ông nội ra gì không, muốn đi thì đi không màng lễ tiết à." Tam phòng Lăng Quốc Huân đứng dậy cố ý dẫn lời nói.

Lăng Thiên Dục dừng bước, bên cạnh Liễu Tư Dực nhìn cô với vẻ kinh ngạc, thậm chí muốn cố gắng rút tay cô ra, nhưng Lăng Thiên Dục nắm chặt nàng không buông.

Giờ khắc này, tất cả căng thẳng và lo âu của Liễu Tư Dực đều được xoa dịu, lòng bàn tay Lăng Thiên Dục rất ấm, bao bọc chặt lấy nàng, nàng không giãy dụa nữa, chỉ nắm tay cô lại.

Tất cả mọi người không dám nói chuyện, đều kinh ngạc trước hành vi khác người của Lăng Thiên Dục, Lăng Xương Khiếu rất bình tĩnh, trong mắt sâu lộ ra tính toán không biết, ông híp mắt nói: "Con hiện tại quả thật năng lực hơn trước kia."

Lăng Thiên Dục vẫn không buông tay Liễu Tư Dực ra, chỉ xoay người nhìn người ngồi bàn kia, cười khẽ: "Đại ca là cháu đích tôn, lời nói cử chỉ đều là tấm gương của bọn con, còn con, như tế bào đơn, nhìn không nổi chính là nhìn không nổi. Xin lỗi, ông nội, cơm này con ăn không vô." Dứt lời cô dứt khoát kiên quyết dắt Liễu Tư Dực đi.

"Con quay lại cho ta." Lăng Xương Khiếu kéo mặt, rống lên một tiếng, nhưng Lăng Thiên Dục không quay đầu lại, ông đang muốn tức giận, Lý Hân Dao đột nhiên đứng lên, nói: "Ba, để con đi!"

Tính tình Lăng Xương Khiếu trong nháy mắt được xoa dịu, nhìn Lý Hân Dao dần dần bình tĩnh, chỉ gật đầu. Lý Hân Dao vừa mở miệng, cũng không ai dám bỏ đá xuống giếng, ngay cả Lăng Thương Bắc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sân rộng rãi, đi tới cửa phải mấy chục mét, bước chân Lăng Thiên Dục rất nhanh, đè nén tức giận đều đặt ở tần suất đi đường.

"Thiên Dục ~" Liễu Tư Dực có thể cảm giác được lửa giận cô áp chế, khí lưu xung quanh phảng phất đều đã xảy ra thay đổi.

"Tiểu Dục." Cho đến khi giọng Lý Hân Dao truyền đến, Lăng Thiên Dục mới dừng bước.

Cô quay đầu nhìn Lý Hân Dao từng bước từng bước đến gần mình, "Bác cả."

"Bác gái."

Lý Hân Dao chỉ khẽ gật đầu, Lăng Thiên Dục cho rằng bà muốn tới khuyên bảo mình, đừng xúc động, thật ra mỗi câu cô nói ra đều đã tính toán trong lòng, cho dù không thể nhịn được nữa, cũng không có hoàn toàn không để ý trường hợp.

"Bác cả, bên ngoài lạnh lắm, bác trở về đi."

Lý Hân Dao cười lắc đầu, nhìn Lăng Thiên Dục và Liễu Tư Dực, trong mắt lộ ra ánh sáng nhu hoà, bà chỉ thản nhiên nói một câu: "Tuần sau là ngày giỗ của mẹ con, đừng quên." Dứt lời bà nhìn thoáng qua hai người nắm tay, cười xoay người rời đi.

Nhắc tới mẹ, ánh mắt Lăng Thiên Dục ảm đạm, cô kéo Liễu Tư Dực đi tới bên cạnh xe, "Đi vào." Ngữ khí giống như mệnh lệnh, nhưng cũng dịu dàng.

Cô lái xe cực nhanh rời đi, Hummer màu đỏ tăng tốc trên con đường không người, phát ra tiếng động cơ xe thể thao đặc biệt, Liễu Tư Dực lo lắng nhìn cô, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Lăng Thiên Dục lái xe đến đỉnh núi cách đó không xa, độ cao nơi đó có thể quan sát toàn bộ Tuyên An, ban đêm đèn đuốc sáng chói, đường núi ánh đèn yếu ớt, bốn phía yên tĩnh không tiếng động.

Cuối cùng cô cũng dừng xe lại, chỉ là cảm xúc còn chưa bình phục.

"Chị cứ thế chạy ra ngoài, sau này sẽ kết thúc thế nào? Hôm nay là ngày quan trọng như vậy." Liễu Tư Dực luôn lo lắng cho cô, mặc dù tình cảm đã được thỏa mãn, nhưng lý trí vẫn phải xem xét lấy đại cục làm trọng.

"Không sao, có bác cả rồi." Giọng cô trầm thấp, như đang kìm nén một cơn tức giận.

"Xin lỗi, em chỉ muốn để cho người Lăng gia cảm thấy Thương Bắc mới là ô dù bảo vệ của em, không để sự chú ý và thù địch dồn vào chị."

"Em có biết mình đang dê vào miệng cọp không? Có biết hôm nay có thể là một Hồng Môn Yến không?" Lăng Thiên Dục nghĩ đến những uất ức mà Liễu Tư Dực vừa phải chịu, lòng cô cảm thấy đau.

Liễu Tư Dực nhìn cô, hỏi: "Tại sao chị lại kích động như vậy?"

Lăng Thiên Dục không nói, mở mui xe thể thao, để gió lạnh thổi vào, giúp mình bình tĩnh lại. Từ khi nhìn thấy nàng xuất hiện đến bị xúc phạm, cô luôn suy tính cách ứng phó với những chuyện sắp xảy ra, cô biết rất rõ trong lòng Liễu Tư Dực không có Lăng Thương Bắc, nhưng trong lòng vẫn thấy chua xót.

"Vì sao tôi kích động? Nhìn thấy chị dâu tương lai của tôi, có thể không kích động sao?" Giọng cô chua chua, dấm biển quay cuồng.

"Chị dâu tương lai?" Liễu Tư Dực nhẹ cười, "Nếu chị thật sự cần em làm vai trò này, em cũng có thể."

"Không được!"

"Tại sao?" Liễu Tư Dực hỏi ngược lại, Lăng Thiên Dục chỉ nhíu mày không nói, nàng hỏi ép: "Chị đừng làm em tự mình đa tình, em sẽ nghĩ lung..."

Chưa dứt lời, cơ thể bỗng nhiên bị cuốn vào một vòng tay ấm áp, khiến nàng ngay lập tức mất đi suy nghĩ, cảm thấy toàn thân không có sức. Những lời chưa nói bị chôn vùi trong nụ hôn sâu của Lăng Thiên Dục, những rung động trong lòng khiến nàng quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ ôm chặt lấy cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play