Edit: phuong_bchii
________________
Chỉ vài giây nhìn nhau và suy nghĩ, Liễu Tư Dực vẫn không màng phản đối mà nghe điện thoại.
"Hoa Hồng, cuối cùng em cũng chịu nghe điện thoại của tôi?" Lăng Thương Bắc không kiềm chế được mà mừng rỡ, từ sau chuyện trang viên Lăng thị kia, thì Liễu Tư Dực cố ý tránh anh, một mặt giả vờ tức giận, hợp tình hợp lý. Mặt khác cũng là mình không có tâm trạng gì, không muốn ứng phó với anh.
"Anh có chuyện gì sao?" Liễu Tư Dực vẫn lãnh đạm như cũ.
Lăng Thiên Dục ở bên cạnh đã sớm thay đổi sắc mặt, đây là lần đầu tiên Kỳ Mộc Uyển nhìn thấy trên mặt cô mây đen u ám. Thật không nghĩ tới, Lăng Thiên Dục cô ấy quen tràn đầy tự tin, bình tĩnh cơ trí, sẽ có một mặt như vậy.
Xem ra là lại bị gai hoa hồng kia đâm, nhưng cho dù đau cũng vui vẻ chịu đựng.
Kỳ Mộc Uyển một bộ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, chờ đợi cúp điện thoại xong mưa rền gió dữ, cô ấy có trực giác hai người này sẽ như cô ấy mong muốn, cãi nhau.
Hải Dụ và Lam Doanh ở một bên lo lắng đề phòng, không biết hôm nay Hồng Tâm ăn cái gì, lại chọc giận nhị tiểu thư, còn cố ý đối nghịch với cô.
Lam Doanh thấy ly cà phê Lăng Thiên Dục trống không, nơm nớp lo sợ rót đầy cho cô, nhẹ giọng nói: "Rót thêm cho cô, cẩn thận nóng."
Lăng Thiên Dục không nói một lời, lực chú ý đều ở trên điện thoại của Liễu Tư Dực, cẩn thận lắng nghe nàng đang nói gì.
Hay lắm, hiện tại giáp mặt nghe điện thoại cũng không mở loa ngoài?
"Vậy anh đợi một lát đi, ở bên ngoài có chút việc." Lúc Liễu Tư Dực nói chuyện với Lăng Thương Bắc, đã suy nghĩ rất nhiều, lần này gặp mặt nàng phải có thu hoạch mới được, nàng quyết định trên đường đi sẽ sắp xếp lại tư duy, để có thể khai thác được thông tin.
Lăng Thiên Dục không muốn nói cho mình biết, nàng nghĩ biện pháp thu hoạch.
"Không sao không sao, muộn bao nhiêu tôi cũng chờ em, em đồng ý cho tôi cơ hội là tốt rồi." Nhiều ngày như vậy, Lăng Thương Bắc cuối cùng cũng chờ được hy vọng, trong khoảng thời gian này rất dày vò, gần như không liên lạc được với Liễu Tư Dực, tin nhắn không trả lời, điện thoại không nghe, Rose cũng không gặp, giống như đang trốn tránh chính mình.
Anh vẫn cho rằng Liễu Tư Dực vì chuyện ở trang viên Lăng thị chịu tủi thân mà tức giận, trách cứ mình không thể bảo vệ tốt nàng.
Liễu Tư Dực gần như đoán được suy nghĩ của anh, ở chung trong khoảng thời gian này, nàng nhiều ít có chút hiểu rõ người đàn ông này. Bản tính không xấu, tâm phòng bị và cẩn thận đều là bản năng, sẽ có tính toán và tham vọng cũng là bởi vì sinh ra ở hào môn, hoàn cảnh gây nên.
Cúp điện thoại xong, trong phòng yên tĩnh đến mức đến cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, bên ngoài gió vù vù nổi lên, giống như sắp biến thiên. Thanh âm ù ù ù giống như bầu trời đang rên rỉ, chính như tâm trạng lúc này của Lăng Thiên Dục.
"Tôi vừa bảo em đừng nhận, lời của tôi không có tác dụng với em rồi phải không?" Cô đè nén cảm xúc, từng chút từng chút đổ ra.
Liễu Tư Dực nhìn cô, ánh mắt cứng cỏi, thái độ cứng rắn, không có một chút chịu thua, càng không có khiêm tốn, nàng cảm thấy nên nghe thì phải nghe, chính mình tự có phán đoán, sẽ không bị quấy nhiễu.
Lăng Thiên Dục khẽ cười: "Tôi bảo em tạm thời đừng đến quá gần anh ta, em không rõ sao?"
"Em là không rõ, anh ấy gần đây mỗi ngày tìm em, em cũng không có để ý, cũng coi như là một kẻ gây rối, thật đúng là cảm giác mình là lông gà bay lên trời có thể thành phượng hoàng sao?"
"Em đang nói cái gì?" Lăng Thiên Dục cảm nhận được trong lời nói của nàng mang theo cảm xúc, những lời này tại hạ thấp chính mình, trào phúng chính mình. Lăng Thiên Dục lần đầu tiên cảm nhận được Liễu Tư Dực để tâm đến xuất thân của chính mình.
"Không có gì." Liễu Tư Dực đứng lên, ra vẻ muốn rời đi, "Mũi tên này của em đã bị chị bắn đi, hơn nữa chính giữa chỗ hiểm, chị đột nhiên nói muốn rút, chị cảm thấy có thể sao? Anh ấy vừa cung cấp manh mối cho chị chị liền bảo em chấm dứt nhiệm vụ, anh ấy không ngốc như vậy chứ? Chẳng lẽ sẽ không nghi ngờ chị sao?"
Lăng Thiên Dục đứng lên theo, tiến lên hai bước muốn khuyên can nàng, "Em có thể đáp lại anh ta một chút, lạnh nhạt dần dần, không cần trễ như vậy nhất định phải gặp anh ta." Cô biết mình là vì tư tâm tư tình, cô đã không muốn để Liễu Tư Dực ở chung một chỗ với Lăng Thương Bắc, cùng nhau nói chuyện vui vẻ cũng không được.
"Lăng Thiên Dục, chị thật sự không thể hiểu nổi, dạy em cách điều khiển đàn ông là chị, dạy em lạt mềm buộc chặt giữ khoảng cách thích hợp cũng là chị, người tạo ra điểm yếu cho đại ca của chị cũng là chị, giờ mọi việc tiến triển thuận lợi, thấy thành công chị lại bảo em lùi lại?" Liễu Tư Dực tức giận, gọi thẳng tên cô, nghĩ đến việc để có thể xoay chuyển với Lăng Thương Bắc, nàng không tiếc hai lần đồng hành, bình thường chỉ theo dõi hành tung của Lăng Thương Bắc, lựa chọn đến quán bar, nàng đã tiêu tốn rất nhiều tâm sức để xoay chuyển với một người, sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ.
Huống chi nàng vẫn kiên trì suy nghĩ của mình, Lăng Thương Bắc là một đối tượng hợp tác rất lý tưởng. Nàng muốn từ trên người Lăng Thương Bắc đào móc tất cả khả năng, nàng muốn một ngày nào đó hai anh em liên thủ chuẩn bị, nàng muốn trở thành cái người đổ thêm dầu vào lửa kia.
Nàng tuyệt đối sẽ không lùi bước trong chuyện này, mặc kệ Lăng Thiên Dục tự trách mình như thế nào.
Những lời này giống như một thanh lợi kiếm cắm ở trái tim, Lăng Thiên Dục không thể trả lời, cô hối hận, vì vậy muốn ngăn chặn chuyện này. Cô ghét bản thân vì nhận ra quá muộn, giờ đây những điều không nỡ bị phóng đại, cô không muốn Liễu Tư Dực phải đi cùng cười, suốt ngày đối diện với một người mà mình không thích thể hiện sự dịu dàng.
Cô lại càng không muốn Liễu Tư Dực một ngày nào đó bị cuốn vào nguy hiểm, nếu như có thể, cô rất muốn giấu Liễu Tư Dực đi trước, đợi đến sau cơn mưa trời lại sáng, lại nắm tay nàng cùng nhau nhìn thấy cầu vồng.
Lăng Thiên Dục vẫn tự cho mình rất cao, từ khi phát hiện trong lòng có người, cô cảm thấy mình trở nên yếu đi, sức chiến đấu và ý chí đều bởi vì người này mà bị ảnh hưởng.
Thật là châm chọc, vốn nên là Lăng Thương Bắc biến thành như vậy, cô thừa cơ xông vào, kết quả lại trở thành người bị phản phệ, điều đáng sợ chính là cô còn vui vẻ chịu đựng.
"Em nói đúng, đều là tôi sai, tôi đi sai một nước cờ, rất có thể sẽ thua cả bàn." Lăng Thiên Dục rất uể oải, tay cô giơ lên, nắm chặt tay, lại bất lực hạ xuống.
Mặt cô không chút thay đổi, cảm giác tứ chi đều trở nên cứng đờ, muốn cười cũng cười không nổi.
Lam Doanh lo lắng, cô nàng không thích sự cân bằng ở chung bị phá vỡ, cô nàng sợ loại xung đột này sẽ phá hủy tín nhiệm và tốt đẹp giữa các nàng, cô nàng muốn ngăn cản hoặc khuyên bảo, lại bị Kỳ Mộc Uyển bên cạnh giữ chặt.
"Tôi khuyên cô đừng nhiều chuyện." Kỳ Mộc Uyển giống như người ngoài cuộc, vẻ mặt thoải mái.
Lam Doanh trừng cô ấy: "Không liên quan đến cô."
"Là không liên quan đến tôi, tôi cũng không có ý định quản, là cô không biết tốt xấu chẳng phân biệt nặng nhẹ chuẩn bị nóng lòng muốn thử, hơn nữa kết quả nhất định sẽ hoàn toàn ngược lại, không tin côthử xem."
"Cô..." Lam Doanh một ngày có thể bị cô ấy chặn tám trăm lần, tức đến không nói gì nghẹn họng, nhưng cô nàng tỉnh táo lại ngẫm lại đúng là vậy, thời điểm này có lẽ tất cả lời khuyên bảo đều sẽ trở thành ngọn lửa đốt cháy giữa các nàng.
Huống chi Hải Dụ là người bình tĩnh cơ trí như vậy, cũng chỉ yên lặng theo dõi diễn biến, mình cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Đang nghĩ ngợi, Kỳ Mộc Uyển thình lình dựa vào vai cô nàng, khuôn mặt tươi cười dịu dàng nói: "Cô cũng không đến nỗi quá ngốc, nên thông minh thì thông minh, nên mơ hồ thì mơ hồ, nên ngốc cũng rất ngốc, không lên tiếng là được rồi, chuyện vợ chồng son người ta, cô nhìn là được rồi."
"Cô nói bậy bạ gì vậy, vợ chồng son cái gì, quả thực ăn nói bậy bạ, không biết lựa lời!"
Không phải chứ, Lam Doanh cho rằng Liễu Tư Dực là yêu đơn phương, tuy rằng Lăng Thiên Dục đối với nàng quả thật cũng rất khác, nhưng nhìn cũng không giống tình nhân...
Lam Doanh hận không thể dùng khuỷu tay đẩy Kỳ Mộc Uyển ra, nhưng mỗi lần đều mềm lòng vì biểu hiện giả dối dịu dàng động lòng người của cô ấy.
Bả vai cô nàng hạ xuống, muốn tránh tiếp xúc tứ chi của Kỳ Mộc Uyển, ai ngờ Kỳ Mộc Uyển giống như dính keo 502, không bỏ ra được?
"Cô đừng lộn xộn, làm tôi ngã bị thương cũng không ai giúp sếp cô điều tra manh mối." Kỳ Mộc Uyển cười xấu xa nói, chắc chắn Lam Doanh không dám làm gì, chắc chắn tính cách ngốc nghếch thông minh đáng yêu của cô nàng.
Lam Doanh nắm chặt hai tay, hận không thể cho cô ấy vài cái, sao lại đáng ghét như vậy? Sao lại muốn ăn đòn như vậy? Sao chưa từng có ai làm mình phát điên như vậy? Tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, vẫn bó tay không có cách!
Liễu Tư Dực mặc áo khoác vào, quay lưng về phía Lăng Thiên Dục, nhịp tim liên tiếp khiến nàng vẫn lo sợ bất an, trái tim giống như bị cái gì níu lấy, đau nhói.
Cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ khiến Lăng Thiên Dục giận tím mặt. Nàng là người không muốn mang đến không vui cho Lăng Thiên Dục nhất trên thế giới, nhưng hôm nay nàng vẫn làm như vậy.
Coi như ích kỷ cũng được, coi như hết hy vọng vì thực hiện giá trị bản thân cũng được, chỉ có thể tạm thời ở trong lòng nói với cô xin lỗi.
Tất cả đau lòng cùng không nỡ giấu ở trong trầm mặc, trên khuôn mặt nhạt nhẽo trong trẻo nhưng lạnh lùng kia không có bất kỳ cảm xúc gì, nàng điều chỉnh tốt hô hấp, bình tĩnh nhìn về phía Lăng Thiên Dục, "Chị đã nói để em tự mình nắm chắc chừng mực và khoảng cách, nên kiên định và tin tưởng em như lúc trước, em nhất định giúp chị lấy được thứ chị muốn, không tiếc bất cứ giá nào."
"Tôi không cần em phải trả giá! Tôi không muốn..." Lăng Thiên Dục bước lên một bước, suýt nữa đã thốt ra câu "Tôi không muốn em lại gần đại ca nữa, không cần em làm gì, chỉ cần em bình an là được", nhưng lời đến bên môi vẫn nuốt trở lại, tay nâng lên cũng mạnh mẽ hạ xuống.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình đã sắp mất khống chế, cô không thể tiếp tục như vậy, không thể bị cảm xúc khống chế, không thể làm cho mình mất cân bằng, một khi rơi vào vòng xoáy tình cảm, sẽ không thể khách quan lý trí đi phân tích hiện trạng nữa.
Liễu Tư Dực nói rất đúng, cố ý ngược lại sẽ lộ ra sơ hở, Lăng Thương Bắc không ngốc, đột nhiên rút khỏi lạnh nhạt với anh, khó tránh khỏi sẽ không bị nhìn thấu đó là một cục diện.
"Em đi đi." Lăng Thiên Dục tâm tình trăm chuyển ngàn hồi, chỉ là hơn mười giây như vậy, phảng phất lại trở về trạng thái lúc trước, hỉ nộ không tràn đầy Lăng nhị tiểu thư.
Cô ngồi trở lại, bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê, mùi vị cay đắng quấn quanh trong lòng thật lâu không xua đi được. Liễu Tư Dực không nói gì nữa, dứt khoát kiên quyết rời đi.
Thẳng đến khi nàng đi tới cửa, Lăng Thiên Dục cũng không ngẩng đầu nhìn một cái, lúc Liễu Tư Dực mở cửa bước chân ngừng một hồi, cũng không quay đầu lại.
Nàng tình nguyện trả giá tất cả thậm chí là sinh mệnh, cũng không muốn làm một người ngoài cuộc, đây chính là tấm lòng và quyết tâm ban đầu của Liễu Tư Dực.
Bầu không khí có chút xấu hổ, Hải Dụ thở dài một hơi, ma xui quỷ khiến Lam Doanh túm một nắm hạt dưa, không biết phải làm gì, lại thả trở về.
Chỉ có Kỳ Mộc Uyển nhìn thấu không nói toạc ra, một người sợ liên lụy tâm ý đối phương không thể truyền đạt, một người liều mạng vì đối phương không cầu hồi báo, cô ấy đại khái sẽ không hiểu tư vị khắc chế tình yêu, cũng không thể hiểu vì sao phải vất vả như vậy?
Có lẽ mấy năm nay cô ấy chính là bởi vì khuyết thiếu những thứ này, mới thường xuyên cảm thấy nội tâm trống rỗng, có được tất cả điều kiện hậu đãi, nhưng luôn cảm thấy trong lòng thiếu một góc, sẽ cô đơn.
"Này, mấy người định đóng phim không tiếng động của Chaplin à?" Kỳ Mộc Uyển dùng một câu đùa, phá vỡ bầu không khí có chút nặng nề.