Edit: phuong_bchii
________________
Tập đoàn Lăng Duệ điều hành nhân sự cần thông qua rất nhiều quy trình, chính quy nhất là gửi đơn xin ở nền tảng hệ thống, lãnh đạo từng bộ phận phê duyệt, Hải Dụ làm quản lý bộ phận ở tổng bộ, thuộc về quản lý cấp trung, một khi bị yêu cầu điều nhiệm, sẽ được thông báo trước tiên.
Mặc dù tổng bộ bốn công ty con của tập đoàn Lăng Duệ ở cùng một tòa nhà, nhưng đều hoạt động độc lập, Hải Dụ làm ở tầng cao nhất của tổng bộ, trực tiếp do hội đồng quản trị quản lý, bình thường tiếp xúc với Lăng Thương Bắc rất ít.
Lần này do phiến toái quản cọc của tam phòng nên tạm thời hai người thành đồng đội, Lăng Thương Bắc rất coi trọng cách làm việc ổn thoả và hiệu suất của Hải Dụ, anh cũng biết Hải Dụ không đứng về phía ai, cho nên làm theo quá trình phê duyệt chính quy.
Mấy ngày nay Hải Dụ vẫn luôn chờ cơ hội tìm Lăng Thương Bắc, vừa không thể quá mức cao ngạo cũng không thể quá tận lực, tất cả phải trông thật tự nhiên mới được. Cuối cùng vào giờ trà chiều hôm nay, cô ấy nhìn thấy Lăng Thương Bắc đi lên sân thượng.
Văn hóa doanh nghiệp của tập đoàn Lăng Duệ rất nồng hậu, buổi chiều sẽ có thời gian 20 phút nghỉ ngơi, vào thời gian này nhân viên có thể đi mua một ly cà phê hoặc là hút một điếu thuốc, thậm chí có thể đi phơi nắng, điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng công việc trong tay, đồng thời mỗi bộ phận cũng đều phải chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho bữa trà chiều.
Hải Dụ nhân lúc thời gian nghỉ ngơi, đi lên sân thượng.
"Đại thiếu gia." Trong lòng cô ấy đã tính toán kỹ lời muốn nói.
Lăng Thương Bắc nhìn thấy cô ấy cũng không bất ngờ, cười nói: "Cô tới từ chối tôi sao?"
Hải Dụ cười cất giấu kinh ngạc, ngược lại bình tĩnh nói: "Đại thiếu gia biết tôi sẽ từ chối, tại sao còn muốn làm khó người khác chứ?"
"Tôi chỉ đơn thuần coi trọng năng lực của cô, không có ý gì khác, càng không muốn ép cô đứng về phía ai, tôi nghĩ là bản thân cô nghĩ nhiều rồi."
"Từ góc độ của đại thiếu gia mà nói, anh nhìn trúng ai muốn điều nhiệm ai là chuyện dễ như trở bàn tay, hơn nữa tôi nên cảm thấy vinh hạnh. Công ty nhiều người như vậy, ai mà chẳng muốn được cấp cao các anh ưu ái chứ, nhưng tôi là một người rất lười biếng."
"Ồ? Lười biếng, sao lại nói thế?" Lăng Thương Bắc hứng thú nhìn cô ấy.
Hải Dụ cười cười: "Tôi chỉ muốn làm tốt công việc của mình, không muốn rơi vào bất kỳ phiền toái nào. Đại thiếu gia chắc là biết gần đây là thời kỳ nhạy cảm, bên ngoài đều đang phỏng đoán tam phòng lần này té ngã anh sẽ là người thu lợi lớn nhất, mà anh điều tôi đi vào lúc này, người khác sẽ nghĩ gì về anh, sẽ nghĩ gì về tôi?"
"Tôi không quan tâm những người đó nghĩ gì."
"Nhưng tôi quan tâm, anh xem tôi ở trong tập đoàn mặc dù chỉ là quản lý nhỏ, nhưng cũng có hình tượng đúng không." Hải Dụ ra vẻ thoải mái, thay đổi một loại phương thức biểu đạt hài hước, "Dù sao tôi cũng là một người khá kiêu ngạo có cá tính trong mắt mọi người, làm sao có thể bằng lòng để danh tiếng của mình bị tổn hại, huống chi phòng quản lý lệ thuộc hội đồng quản trị, cũng coi như đứng ở đỉnh kim tự tháp của công ty."
Lăng Thương Bắc nhìn chằm chằm Hải Dụ, đến gần bên cạnh cô ấy, Hải Dụ vội vàng lui về phía sau hai bước, lòng phòng bị và tính nhạy bén khiến cô ấy cảm thấy không thể đi quá gần Lăng Thương Bắc. Lăng Thương Bắc ngẩn người, dừng bước, cười lắc đầu: "Phụ nữ các cô đều nhạy cảm như vậy sao?"
"Xin đại thiếu gia tha thứ cho sự ích kỷ của tôi, tôi chỉ muốn bo bo giữ mình."
"Cô có biết công ty sẽ thay đổi triều đại không, hội đồng quản trị ngoại trừ ông nội đều là vật trang trí, ông ấy lớn tuổi rồi, đằng nào cũng về hưu." Ngụ ý của Lăng Thương Bắc rất rõ ràng, chờ Lăng Xương Khiếu về hưu, chủ tịch mới nhậm chức đi lên, địa vị và sự kiên trì của Hải Dụ bây giờ đều vô nghĩa.
Hải Dụ đương nhiên nghe ra được, cô ấy chỉ cười dịu dàng: "Tôi ở Lăng Duệ 8 năm, nếu như cuối cùng bởi vì chính mình lựa chọn sai lầm mà bị đào thải vậy cũng nhận, nhưng mà hiện tại tôi chỉ muốn làm tốt bổn phận, rất cảm ơn đại thiếu gia coi trọng, hi vọng anh thu hồi yêu cầu đã đưa ra, buông tha tôi."
"Buông tha cô? Hải Dụ, thật sự có nghiêm trọng như vậy không?"
Hải Dụ gật đầu chắc nịch.
Lăng Thương Bắc cười, thật sự không biết làm thế nào, đơn xin điều chuyển nhân sự của anh sẽ bức người đến mức này.
"Xin lỗi, có lẽ tôi không quá bận tâm đến cảm nhận của cô, lát nữa tôi sẽ cho người rút lại đơn kia, mong cô đừng để ý." Lăng Thương Bắc chân thành tạ lỗi, khiến Hải Dụ rất kinh ngạc, lấy địa vị của anh thật ra một câu là có thể giải quyết chuyện này, nhưng anh không lấy quyền ép buộc, ý thức được vấn đề thế mà còn biết xin lỗi.
Anh vốn thuộc kiểu cao to đẹp trai, lúc này cũng là phong độ nhẹ nhàng, sự ga lăng và tu dưỡng của anh vì vậy tăng thêm mị lực cho anh.
Trong nháy mắt, Hải Dụ cảm thấy anh thật ra không xấu, so với công tử nhà giàu khác thật sự là tốt hơn nhiều lắm. Đáng tiếc lập trường của anh và nhị tiểu thư khác nhau, khoảng cách giữa hai anh em cũng rất lớn, nếu không hai người liên thủ đối phó tam phòng tứ phòng, phần thắng rất lớn.
Loại ý nghĩ này cũng chỉ lóe lên, Hải Dụ vẫn nhớ rõ vị trí của mình, nhị tiểu thư muốn đi lên nhất định phải giẫm nát những người này dưới lòng bàn chân, bao gồm cả Lăng Thương Bắc.
Cô ấy cúi người cảm ơn: "Cảm ơn anh, tôi đi làm việc trước."
Hải Dụ vừa xoay người, bị Lăng Thương Bắc gọi lại: "Đợi đã."
Cô ấy dừng bước, Lăng Thương Bắc đưa tới một tấm danh thiếp: "Trên này có số điện thoại cá nhân của tôi, nếu cần có thể liên lạc với tôi, có lẽ sau này chúng ta còn có cơ hội hợp tác."
Gió trên sân thượng thổi bay tóc mai Hải Dụ, cô ấy vuốt xuống sợi tóc che khuất tầm mắt, nhìn tấm danh thiếp quý giá kia, mỉm cười: "Cám ơn đại thiếu gia, tôi nghĩ có lẽ tôi không dùng được." Dứt lời, cô ấy quyết đoán rời đi.
Lăng Thương Bắc ngơ ngẩn, nhìn bóng lưng kiên quyết của Hải Dụ, chỉ cảm thấy tấm danh thiếp người khác cầu còn không được này, hóa ra chỉ là một tờ giấy lộn mà thôi, sẽ có người nhìn khinh thường, không hiếm lạ.
Phụ nữ bây giờ cũng thật khó đối phó, Liễu Tư Dực như thế, Hải Dụ càng như thế. Anh cười lắc đầu, anh đánh giá thấp phẩm đức của người khác, cũng đánh giá cao chính mình.
Sự thanh cao của Hải Dụ khiến Lăng Thương Bắc coi trọng cô ấy nhiều hơn vài phần.
Sau khi chủ đề kết thúc, Hải Dụ vội vàng trở lại văn phòng, cô ấy phải tận dụng thời gian đi làm một chuyện khác, đàm phán với Lăng Thương Bắc dễ dàng hơn so với trong tưởng tượng, trong lòng cô ấy chuẩn bị rất nhiều phiên bản, lời này không được thì dùng lời khách sáo khác.
Nhưng sự thật là, đều không có đụng tới. Không thể không thừa nhận, cô ấy đã nhìn Lăng Thương Bắc với cặp mắt khác xưa.
Hải Dụ ném đi suy nghĩ dư thừa, chuẩn bị sự trùng hợp thỏa đáng.
Hôm nay trợ lý riêng của Lăng Xương Khiếu là chị Bành muốn tới tổng bộ lấy tài liệu, Hải Dụ mở giao diện mà Lăng Thương Bắc xin, đợi đến khi chị Bành đến văn phòng thì cô ấy làm bộ quên tắt, hơn nữa mặt lộ vẻ khó xử.
Nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của cô ấy, chị Bành rất tò mò nhìn thoáng qua giao diện máy tính của cô ấy, giao diện hệ thống công ty tất nhiên không thoát khỏi mắt chị ấy, chị ấy tò mò tiến lên nhìn một chút, phát hiện ra là quy trình xin phép kia.
Đại thiếu gia lại muốn lôi kéo Hải Dụ? Chị Bành rất khiếp sợ, thời điểm then chốt này anh muốn làm gì? Bây giờ đã muốn nuốt chửng tổng bộ rồi sao?
Vị chị Bành này ở Lăng Duệ đã mười mấy năm, đã sắp đến tuổi về hưu, chỉ trung thành với chủ tịch, cho nên chị ấy nhìn thấy tin tức này nhất định sẽ nói cho Lăng Xương Khiếu.
Lúc Hải Dụ lấy lại tài liệu nhìn thấy vẻ mặt chị ấy liền biết sự tình đã thành công, chuyện này coi như đã xử lý xong, về phần chủ tịch nghĩ như thế nào về Lăng Thương Bắc, đó đã không phải là chuyện cô ấy có thể quan tâm.
Rõ ràng là phiền toái, nhị tiểu thư lại có thể thoải mái hóa giải trả lại cho đối phương một cú đấm nặng, Hải Dụ thật lòng bội phục tư duy và mưu lược của cô.
Một ngày chiến đấu kết thúc, Hải Dụ mệt mỏi không chịu nổi, hẳn là có thể tạm thời thả lỏng một chút, cô ấy muốn đi thăm Liễu Tư Dực, dù sao nứt xương cũng không phải chuyện nhỏ, sẽ làm cuộc sống khó có thể tự gánh vác.
Cô ấy lấy điện thoại ra vừa định liên lạc, thì nhìn thấy Lam Doanh gọi đến.
"Giờ này sao em còn chưa ngủ?" Cô ấy cho rằng Lam Doanh còn đang ở nước ngoài.
"Ngủ cái gì, em về rồi, ở hội sở ngâm suối nước nóng, em tính giờ tan làm của chị, mau tới đây." Lam Doanh ở đầu dây bên kia phấn khích không thôi.
Hải Dụ ngạc nhiên không thôi, cô ấy hạ giọng hỏi: "Không phải nhị tiểu thư bảo em trong vòng nửa năm đừng về, giờ này em về làm gì?"
"Cô ấy đương nhiên không biết, ai nha em lo cho Hồng Tâm mà, muốn trở về thăm cậu ấy, qua hai ngày là đi ngay, dù sao cô ấy gần đây bận rộn, chắc sẽ không phát hiện đâu."
"Em muốn chết à, lá gan càng lúc càng lớn, em đừng chạy lung tung, tôi lập tức qua đó."
Thật sự là không làm cho người ta bớt lo, Hải Dụ thấy nhức nhức cái đầu, sớm biết vậy đã không nói cho cô nàng biết chuyện Liễu Tư Dực bị thương rồi, lỡ như bị nhị tiểu thư phát hiện Lam Doanh lén chạy về, hậu quả khó có thể tưởng tượng, quả thực khủng bố.
Lam Doanh rời đi hai tháng, mặc dù vẫn ở nước ngoài quay phim, cũng không thể về nước gặp chị em, luôn cảm thấy cuộc sống nhàm chán đơn điệu, cô nàng đã sớm muốn lén trở về, Liễu Tư Dực bị thương vừa hay cho cô một lý do thuyết phục chính mình.
Liễu Tư Dực nứt xương không tính là nghiêm trọng, qua vài ngày tĩnh dưỡng là có thể di chuyển nhẹ nhàng, nghe nói Lam Doanh trở về nàng rất vui, vui đến hội sở SPA gặp nhau.
Trước khi hai người tới, Lam Doanh một mình ngâm mình trong suối nước nóng, từ sau khi cải tạo nơi này còn chưa từng hưởng thụ qua, quả nhiên sau khi xây dựng làng du lịch đã có cảm giác, Lam Doanh suy nghĩ có nên đặt lại một cái tên khí thế chút hay không?
Suối nước nóng nối liền với núi sau công viên, toàn bộ trang hoàng hô ứng với thiên nhiên, tựa như đang ở trong thôn nhỏ yên tĩnh yên tĩnh, nhà gỗ cổ kính, nham thạch hình thù kỳ quái, có thể vừa thưởng thức cảnh đẹp xung quanh, vừa thoải mái ngâm mình trong suối nước nóng.