Cười khúc khích!

Âu Dương cười nói: "Cái ghế đẩu này thật là quý giá, so với thịt lợn còn quý hơn." Khóe miệng xinh đẹp nhếch lên vẻ tươi cười, nâng chiếc chén đặt lên trên khay một cách nhẹ nhàng, chân thành, rồi ngồi lên đùi Vương Thuật bắt đầu giảng giải: "Trước đây có một cô gái xinh đẹp, được rất nhiều người thích.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy chấp nhận lời cầu hôn của một chàng trai. Hai năm sau khi tốt nghiệp đại học, hai người kết hôn, cuộc sống vô cùng hạnh phúc.

Người chồng vì muốn vợ mình có cuộc sống như ý, ra sức phấn đấu, làm việc vất vả, thường xuyên không ăn không ngủ, thân thể dần dần trở nên gầy yếu.

Cô gái vô cùng đau lòng, có một ngày cô nấu một nồi canh gà, chuẩn bị mang đi cho chồng.

Ai biết, ngay trong cái kia đêm hôm ấy lại xảy ra chuyện, người vợ đi trên đường gặp phải một bọn cướp, trong đó có một tên không còn nhân tính đã cưỡng hiếp cô ấy.

Càng buồn hơn chính là sau chuyện đó cô ấy thế nhưng lại mang thai đứa con của tên cướp đó.

Cô ấy cũng không có giấu diếm người chồng, đem toàn bộ chuyện đã xảy ra nói cho người chồng từ đầu đến cuối, hơn nữa muốn người chồng cùng mình đi phá thai.

Người chồng đáng thương kia là một người tốt, cảm thấy đó là một sinh mệnh nhỏ bé, không đành lòng phá bỏ, nên cứ như vậy đem đứa bé giữ lại.

Không nghĩ tới chuyện này lại bị tên cướp kia biết

Dưới ánh trăng.

Nước mắt của Âu Dương như đang kể, thân thể cô không ngừng run.

"Tin tức cô gái mang thai truyền đi, bị cái tên cướp kia biết được, hơn nữa các chuyện thê thảm kéo nhau mà đến.

Vào một buổi sáng, người chồng trên xe đang chạy trên đường thì bất ngờ gặp tai nạn, cả người bị nghiền nát đến chết, rời bỏ thế giới này.

Trước khi chết, người chồng nắm chặt tay cô gái dặn dò một câu: "Bất luận có xảy ra chuyện gì, cũng không được từ bỏ đứa bé trong bụng."

Cô gái đồng ý.

Sau khi người chồng qua đời, cái tên cướp kia rất nhanh phái người đến cầu thân, dùng hết các loại thủ đoạn, cưỡng ép, dụ dỗ. Cô gái vì đứa nhỏ trong bụng, cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Tuy rẵng hai người kết hôn, nhưng là cô gái không có lấy một ngày vui vẻ, trong lòng cô thủy chung chỉ nhớ đến người chồng trước kia của mình, mỗi ngày đều buồn bực không vui.

Nhưng là vì đứa bé, cô chỉ có thể nhãn nhục sống tạm bợ qua ngày.

Mười năm sau, đứa nhỏ dần dần lớn lên. Ngay vào cái ngày sinh nhật tròn mười một tuổi của đứa bé, cô gái không thể chịu đựng được nữa, trong lòng luôn tưởng nhớ người chồng trước nên đã nhảy lầu tự tử.

Cái chén rượu kia chính là do cô ấy chế tạo ra! Người con gái xinh đẹp đó chính là mẹ em, còn đứa bé kia chính là em."

Nói tới đây, Âu Dương liền khóc không thành tiếng, thân thể tự dưng trở nên vặn vẹo giống như con rần, nhào vào trong lòng Vương Thuật: "Em yêu anh, hãy cho em tất cả những gì anh có, Vương Thuật hãy cho em... cho em...

Câu nói sau cùng, Âu Dương vui mừng nhưng đã gần như điên loạn, thân thể trở nên kịch liệt vặn vẹo, tứ chi run rẩy, cả người trầm luân.

Nhưng đúng lúc này, cái ghế năm dưới thân bọn họ đột nhiên "Rắc" một tiếng, cả cái ghế nằm đã bị gãy nát. Thân thể của hai người đột nhiên rơi xuống đất, sau đó nhanh chóng hướng ra xa lăn ra ngoài.

Bờ cát sau một ngày phơi nắng nên không bị lạnh hoàn toàn. Độ ấm mãnh liệt truyền vào cơ thể Âu Dương xuyên qua bộ đồ tắm mặc như không, làm cho Âu Dương càng thêm điên cuồng, môi anh đào.....

Ba phút!

Âu Dương tuy rằng trầm luân, không thể tự kiềm chế, nhưng cô vẫn còn ý thức, cô biết rõ chỉ cần sau ba phút ngắn ngủn này, bản thân không thể khống chế được nữa, sẽ giao. thân xác cho người đàn ông này.

Nhưng chính là Âu Dương không nghĩ đến việc khống chế, cô hy vọng thậm chí là hy vọng xa vời, ở trước mặt người đàn ông thần bí này, đem bản thân giày vò đến thương tích đầy mình, cho dù là thịt nát xương tan.

Đây là tình cảm đã bị đè nén hai mươi năm, một khi đã bùng nổ thì cũng đáng sợ như núi lửa phun trào.

Nhưng Âu Dương cũng không hy vọng chuyện tình như vậy Sẽ xảy ra.

Ngay tại thời điểm cô chìm trong dục vọng, đột nhiên trên lưng truyền đến một cảm giác đau nhức.

Áo tắm phía của cô là dạng hở lưng, cho nên cô cảm nhận vô cùng rõ ràng, Vương Thuật ở trên lưng cô viết: "Bình tâm tĩnh khí, kẻ địch."

Âu Dương cũng là một người luyện võ, sinh tồn trong bốn thế gia lớn nên không thể không có một chút thuật phòng thân nào, cô tu luyện chính là võ chân cho nên hai chân của cô rất đẹp vừa thon vừa dài.

Sáu từ này xuất hiện ở sau lưng, Âu Dương nháy mắt bừng tỉnh, nhưng mà cũng không có trở nên yên lặng, mà càng thêm cuồng bạo. Chẳng qua cái loại cuồng bạo này là có quy luật, dùng hết sức đem thân thể Vương Thuật triển lộ ra, cho Vương Thuật có cơ hội ra tay thành công.

Xa xa trong bóng đen.

Đột nhiên xuất hiện một cái cồn cát nhỏ, cái cồn cát này dần dần hở ra, sau đó một người từ trong hầm đi ra, trong tay. cầm theo một khẩu súng, người này vô cùng cẩn thận, ánh mắt không rời khỏi kính ngắm.

Là người có kinh nghiệm phong phú về tập kích.

Tay súng băn tỉa đang thấy rất buồn bực, rốt cuộc là hắn có bản trúng không? Ghế năm đã nát, người thì lần mình ra ngoài, sao lại thế này?

Hẳn muốn làm rõ xem mục tiêu của mình đã chết hay chưa, nhưng mà những tay súng bản tỉa đều có một cái tật xấu là sau khi bắn xong một phát đạn sẽ không ở lại tại chỗ đó vì sợ sẽ bị người khác phát hiện ra.

Cho nên tay súng bản tỉa mạnh bạo từ trong hầm đứng lên, cầm theo cây súng đi về hướng Vương Thuật, rất nhanh đã cách bọn họ khoảng gần 20 trượng.

Khoảng cách 20 trượng đối với tốc độ người thường mà nói thì không có khả năng bay qua lập tức được nhưng với súng đạn mà nói, có thể ở nháy mắt đem đối thủ đánh bại chỉ trong giây lát.

Cho nên tay súng bắn tỉa này vô cùng yên tâm Nhưng mà ngay sau đó lại trở nên đau buồn.

Âu Dương cũng không biết bản thân rời khỏi lồng ngực của Vương Thuật như thế nào, khi cô tỉnh táo lại thì đã không thấy Vương Thuật đâu, trước mắt chỉ xuất hiện một cái tàn ảnh, sau đó lại nhìn thấy một cái bóng dáng hư ảo đang đuổi đến trước mặt tay súng bắn tỉa ngưng tụ lại thành thực thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play