“Hướng Văn, khó được chúng ta mới có cơ hội gặp mặt như hôm nay, đế cho Tiêu Dương hát cho mọi người một bài được không?”

Mạc Hướng Văn vẫn ung dung, vẫn xinh đẹp, quý phi thần sắc đẹp như trăng, biết rõ Tiễn Vy cố ý đối đầu với mình, nhưng vẫn hơi hơi cười: “Được”

Tiền Vy cười khanh khách: “Chị Hướng Văn, em có một thỉnh cầu, hôm nay, mọi người ở đây đều rất cao hứng, chỉ Tiêu Dương hát thì không được, sợ mọi người không thỏa mãn, hay là để Vương Thuật cũng hát một bài được không?”

Thấy Tiền Vi đem mũi nhọn chĩa về Vương Thuật, Mạc Hướng Vấn nhắn mày:

“Ngại quá, Tiểu Thuật không biết hát.”

Vương Thuật cũng gật gật đầu: “Tôi thực sự không biết hát, từ nhỏ ngũ âm đã không đầy đủ, ngay cả nốt nhạc cũng không nhận biết được”

Trong lòng Tiên Vy sung sướng muốn chết, Vương Thuật càng nói không hát được thì cô ta càng cao hứng, cầm ly rượu, đi ra giữa phòng K: “Các bạn học, tôi có một đề nghị. Chúng ta không dễ mới gặp nhau được như này, hôm nay không say. không về, đế cho mọi người thật vui vẻ nên ông xã Tiêu Dương sẽ hát cho mọi người một bài. Ngoài ra, bạn học Vương Thuật vừa đẹp trai vừa uống rượu giỏi, chắc hẳn giọng hát cũng không tồi, vừa rồi bạn ấy cũng đồng ý hát thêm một bài để góp vui, mọi người cổ vũ nào”

Người đàn bà này là cố tình đồn ép Vương Thuật vào đường cùng. Hơn nữa, những lời này cực có tính xúi giục.

Đối với lớp thiết kế 86 mà nói Vương Thuật là một người ngoài.

Ngoại trừ Mạc Hướng Vãn, Âu Dương, còn có Long Ngạo. Tuyết vẻ mặt lạnh như băng, vui bưồn không hiện ra, thì không ai đứng về phía Vương Thuật

Hơn nữa ban nãy Vương Thuật hành động rất ồn ào, đối mặt với Hạ Hầu gia một trong tứ đại gia tộc, cả lớp thiết kế 86 không một ai dám đứng ra, chỉ có mình Vương Thuật dám đứng ra và giải cứu thành công Âu Dương.

Nhìn bên ngoài những người này rất khâm phục Vương Thuật, nhưng trong lòng không biết ghen tị đến mức nào, Vương Thuật làm rất náo động khiến bọn họ mất hết mặt mũi

Vương Thuật còn chuốc cho Trương Bưu say khướt, Trương Bưu chính là người đại diện cho cả lớp thiết kế 86, việc này giống như cả lớp thiết kế 86 bị Vương Thuật tát thẳng vào mặt vậy.

Đề nghị của Tiên Vy được mọi người hưởng ứng: “Đúng đó, Vương Thuật dễ nhìn còn đa tài đa nghệ, xin mời Vương Thuật hát cho chúng tôi một bài”

Một mỹ nữ tức giận nói: “Vương Thuật, cậu đừng để bị chúng tôi coi thường."

Vương Thuật rất buồn bực.

Anh thực sự cũng không muốn làm lớn chuyện, cũng không phải là anh không hát được.

Là một người sát thú, không đơn gián chí là kỹ thuật bản súng tốt, tốc độ nhanh.

Một sát thủ thực sự là phải thích nghĩ được với mọi hoàn cảnh.

Nếu ở phòng bếp, bạn phái là một đầu bếp thiền tài. Nếu ở phòng hát, bạn phải là ca vương hoặc ca hậu

Nếu ở quán bar, bạn phải làm một tên nghiện rượu, uống không ngừng nghỉ,

Chỉ có như vậy người khác mới không chú ý, giết được mục tiêu rồi rời đi một cách tự nhiên.

Tuy nhiên, nếu làm lộ năng lực của mình, gặp được người thông minh, rất có thể bị nghĩ ngờ, vì vậy cần hành động một cách an toàn để bản thân tránh khỏi những tai họa ngầm.

Vương Thuật không muốn nổi bật nhưng cây muốn lặng mà gió không ngừng.(1)

Mọi người vẫn tiếp tục ồn ào, dĩ nhiên Tiêu Dương rất vui vẻ đứng lên, dù sao cũng đạt giải quán quân, cũng là người có danh tiếng, đồng thời, anh ta cũng muốn khẳng định sự tồn tại của bản thân và để kích thích Mạc Hướng Văn.

Sau đó cười rất phong độ: “Vương Thuật thì sao, tôi hát một bài, cậu hát một bài đế chúc mừng một chút, hát không hay cũng không sao miễn là có thành ý là được rồi:

Đã bức ép đến bước này rồi, Vương Thuật không thể nói gì nữa, chỉ có thể gật đầu

Trong đại sảnh, phát ra giai điệu du dương, Tiêu Dương đặt ly rượu xuống, cầm lấy microphone đi vào giữa phòng: “Một ca khúc mang tên “Đừng quên đêm nay” dành tặng mọi người”

Xuôi theo điệu nhạc, những âm thanh trong trẻo vang lên hòa hợp với giai điệu.

Chớ quên đêm nay, chớ quên đêm nay, anh dành cả trái tim cho em, anh đem cả bản thân cho em...

Khi xa em cuộc sống này rất buồn chán, khi xa em thế giới này thật vô vị, xa em thế giới này rất vô vị.

'Đừng quên đêm nay.

'Về vấn đề hát, Tiêu Dương rất có tài năng đã thế còn có. thiên phú, giọng hát rất trong trẻo, biến ảo khôn lường, bài hát Đừng quên đêm nay thì rất êm ái, uyển chuyển, sau khi anh ta hát xong, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

(1): Câu tục ngữ nói về người chỉ mong sống lặng lẽ, bình yên nhưng vận mệnh trêu ngươi, sống không thế theo ý muốn của bản thân,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play