Xem ra thật sự là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm đến phát rồ a! Cơ thể mình trắng bóng, để cho tên nhóc này nhìn no, sau này làm sao gặp người?

“Anh anh anh...... Mặc quần áo vào.”

Cuối cùng, Long Ngạo Tuyết chỉ chỉ Vương Thuật, Vương Thuật vẻ mặt cầu xin: “Quần áo tôi không có, nếu không lấy gối che làm gì.”

Long Ngạo Tuyết suýt chút nữa tức cười, đen mặt nói: “Anh đến máy giặt nhìn xem, có lẽ ở trong máy giặt.”

“Được thôi.” Vương Thuật che gối đầu, yên lặng đi đến phòng tắm.

Phía sau Long Ngạo Tuyết cười lạnh: “Tốt nhất quản chặt mắt của anh, đừng có nhìn linh tinh, nếu không cho anh đẹp. mặt.”

Trong phòng tắm vẫn còn đồ lót Long Ngạo Tuyết cởi ra, Long Ngọa Tuyết đã bổ não ra cảnh lúc Vương Thuật nhìn thấy những đồ lót kia, thậm chí tên nhóc này còn cầm lên ngửi ngửi.

Nhưng Vương Thuật có mắt nhìn thấu hiển nhiên cũng không vô vị như vậy, sau khi tìm thấy quần áo trong máy giặt, mặc kệ ẩm hay không, lập tức mặc lên người, lập tức giấu Hắc. Long lệnh vào túi quần, ôm gối đầu quay lại phòng ngủ.

Long Ngạo Tuyết lúc này đã thay một bộ quần áo.

Bộ sườn xám bó sát trắng tuyết, sườn xám chất lụa trơn mượt ôm sát thân thể, tôn lên dáng người xinh đẹp kia khiến người ta kinh tâm động phách, dưới chân một đôi giày cao gót hận trời thấp màu trắng tuyết.

Gặp qua băng sơn mĩ nữ, băng sơn đến mức này, Vương Thuật vẫn là lần đầu tiên gặp.

Mặc dù Long Ngạo Tuyết nói tha thứ cho Vương Thuật, nhưng vẫn như cũ không có vẻ mặt hòa nhã, hơn nữa còn không do dự ra lệnh đuổi khách: “Giờ anh có thể đi rồi.”

Đi thì đi, nhưng đi đâu bây giờ?

Vương Thuật ưỡn ngực nghiêm mặc h: đưa tôi đến sân bay.”

Cô có xe không,

Long Ngạo Tuyết khinh bỉ lắc đầu: “Không có, nhưng, chỗ tôi có số điện thoại liên lạc của taxi, anh có thể gọi điện.”

Vậy cũng được. Vương Thuật nói: “Vậy được.” Vài phút sau Vương Thuật bắt đầu nhãn nại đợi taxi.

Mà Long Ngạo Tuyết đồng thời gọi một cuộc điện thoại, nửa giờ sau lão Trương và một tài xế taxi trung niên làn da trắng bóc cùng tới.

Lão Trương ngạc nhiên nhìn Vương Thuật hỏi: “Nhóc con, nhanh như vậy đã tỉnh rồi?” Ông ta biết sức mạnh của Túy Bát Tiên có bao nhiêu lớn, cực kỳ tò mò tốc độ tỉnh rượu của 'Vương Thuật.

Vương Thuật vẻ mặt biểu cảm không quen biết ông, thản nhiên lên tiếng, anh không nhớ rõ lão Trương, nếu như biết trong cái hố này có công lao của lão Trương, phỏng đoán có thể gọt não của lão Trương thành quả dưa.

Nếu không phải lão Trương ném quần áo của Vương Thuật vào trong máy giặt không lấy ra, cũng không đến mức náo ra chuyện cười lớn như này.

Nhưng bạn học Vương Thuật không bài xích loại chuyện cười này, hơn nữa còn rất mong chờ, hi vọng lần sau tiếp tục xuất hiện, đến bây giờ nhớ tới câu nói đứng trước cửa phòng tắm kia của chính mình vẫn như cũ cảm thấy thật phong cách: “Hello! Mĩ nữ, chào buổi sáng.”

Nhưng lúc Long Ngạo Tuyết thoải mái đi vào chiếc BMW: màu trẳng kia, Vương Thuật nhất thời đảo cặp mắt trằng dã, đã nói không có xe mà? Đây là cái gì?

Long Ngạo Tuyết rõ ràng có xe, hơn nữa còn là xe riêng, vậy mà nói bản thân không có xe, khiến chính mình tìm taxi, này mẹ nó cũng quá không hợp tình hợp lý rồi đi?

Long Ngạo Tuyết căn bản không thèm phản ứng Vương Thuật, ngồi trên BMW, rời đi nhanh như chớp.

Wx= Vương Thuật căm giận duỗi tay chỉ chỉ bóng dáng Long Ngạo Tuyết, sau đó chui vào taxi, dùng tay ra hiệu lái xe với tài

Xì!.

Một lúc lâu sau, taxi đến sân bay Đế Đô, Vương Thuật làm ảo thuật lấy ra một cái thẻ. Nếu như lão Trương nhìn thấy, lão Trương nhất định sẽ

giật nảy người.

Tối qua ông ta cởi quần áo cho Vương Thuật, cởi tới trống

trơn, trên người Vương Thuật ngoại trừ điện thoại, đến một que diêm cũng không có, hơn nữa, lúc vất quần áo vào trong máy giặt, lão Trương cũng kiểm tra rồi, túi còn sạch hơn mông trẻ con.

Lúc này sao đột nhiên lại xuất hiện một cái thẻ?

Tiếc là lão Trương không ở đây.

Tài xế nhìn nhìn đồng hồ: “Người anh em, đến sân bay rồi, của cậu hết 68 tệ.”

Ồ!

Vương Thuật quét mã wechat của tài xế.

ĐinhI

'Wechat nhận được 100 tệ.

Tài xế một trận nghi hoặc: “Anh em, là 68 tệ, cậu quét nhiều rồi.”

Vương Thuật không sao nói: “Ngại quá, không có tiền lẻ, không cần trả lại” Nói xong lái xe rời đi.

Tài xế thiếu chút nữa đạp một cước vào mông Vương. Thuật: “Trả em gái cậu ấy, wechat còn dùng tiền lẻ à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play