Editor & trans: Ngủ Mơ

Beta: Yuu Nguyễn

​Cậu vỗ cánh vài lần bày tỏ bản thân rất chờ mong, nhưng động tác quá lớn làm vài cọng lông tơ rơi ra, theo gió bay đến bàn ăn.

Điều này thật không tốt, mới đến thì nên tạo ấn tượng tốt trước. Bạch Cao Hưng vội vàng bay tới, phải mất mấy phút mới hạ cánh thành công xuống bàn ăn.

Không được rồi, cậu vẫn nên tập bay thôi.

Bạch Cao Hưng đánh giá trình độ kỹ năng của mình, đi tới liền trượt một cái, nuốt nuốt nước miếng rồi đặt mông ngồi xuống.

Lúc Lê Phổ bưng đồ ăn đi ra, liền nhìn thấy cảnh tượng buồn cười này.

“Đại Bạch, tới ăn đi.” Anh gọi một tiếng, đặt đĩa và dao lên bàn, sau đó đi lấy bát đựng thức ăn cho chim và nước.

Hiện tại lồng chim còn chưa đến, chỉ có thể làm tạm vậy thôi.

Bạch Cao Hưng chợt héo.

Mọi thứ đều ngon, cho dù là bánh hấp hay bánh rán, cậu không muốn ăn loại thức ăn cho chim này.

Bạch Cao Hưng chậm rì rì đi tới uống mấy ngụm nước, vươn đầu nhìn trong bát thức ăn cho chim còn phủ một tầng vỏ hạt dưa, ghét bỏ chậc lưỡi, quay đầu khinh thường.

“Không thích ăn à?” Lê Phổ mỉm cười, nhưng lại không chia sẻ bữa ăn của anh cho cậu như những gì mà Bạch Cao Hưng mong đợi.

Tui muốn ăn cơm cơ!!!

Bạch Cao Hưng muốn nói lại thôi, ngậm miệng lại, nhìn Lê Phổ ăn xong bữa tối, đợi đối phương thu dọn bát đĩa bước vào bếp, cậu mới miễn cưỡng chuyển sang bát thức ăn cho chim.

Cả ngày hôm nay cậu chỉ ăn hai miếng sườn heo và một nắm hạt dưa, cậu lại đói bụng rồi, đành phải thỏa hiệp thôi a.

Bạch Cao Hưng vươn móng vuốt, thọc vào trong, chọn ra một miếng thức ăn cho chim trông giống như một chiếc bánh quy nhỏ.

Mùi thức ăn cho chim không hấp dẫn, có thể tưởng tượng hương vị cũng sẽ không được như mong đợi. 

Bạch Cao Hưng đấu tranh tâm lý nửa ngày, chậm rãi nhét vào trong miệng. ‘Rắc’ một tiếng, chiếc mỏ mạnh mẽ đã nghiền nát miếng bánh, tiếp theo cậu nếm thử hương vị.

Huh.

Bạch Cao Hưng hơi hé miệng, cẩn thận thưởng thức, không biết có phải do thân thể này hay không, cậu lại cảm thấy có chút hương vị?

‘Xem ra không lo chết đói rồi’ Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra của Bạch Cao Hưng.

‘Không được, cậu không thể nhượng bộ được, cậu còn chưa nếm hết đồ ăn ngon!’ Đây là suy nghĩ thứ hai.

Kết quả là, khi Lê Phổ bước ra, nửa bát thức ăn cho chim đã chạm đáy.*

Bạch Cao Hưng vừa thấy vẻ mặt trầm ngâm của Lê Phổ liền biết chuyện gì sẽ xảy ra, quả nhiên, ngay sau đó bát thức ăn liền được đổ đầy.

Cậu im lặng nhìn chằm chằm vào bát một lúc lâu, cuối cùng vẫn tiếp tục ăn hạt dưa.

Sau bữa tối là thời gian sinh hoạt tự do. 

Bạch Cao Hưng nhìn Lê Phổ chậm rãi đi bộ trên máy tập nửa giờ, rồi nhìn anh ngồi trên sô pha không động đậy như đang suy nghĩ điều gì.

Quá yên tĩnh!

Bạch Cao Hưng có chút không thoải mái, buổi tối trước kia không phải là chơi game thì là xem video, không thì cậu sẽ đến phòng tự học đọc sách, đèn đuốc sáng trưng nhiều người náo nhiệt. Sau đó là ăn khuya và chơi đánh bài với bạn cùng phòng.

Người này không có thú vui giải trí sao?

Bạch Cao Hưng cảm thấy vị ảnh đế này nhất định gặp phải phiền não gì đó, nói tới giới giải trí thì ai cũng biết nước sâu, có thể anh đã gặp một đám đối thủ cạnh tranh ngáng chân gì đó.

Cậu phát hiện Lê Phổ thỉnh thoảng cau mày, biểu tình lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú của anh dường như không có độ ấm.

Nhưng một giờ sau, cậu nhận ra có điều gì đó không đúng.

Trong suốt sáu mươi phút dài dằng dặc này, Lê Phổ cơ bản không cử động nhiều, cùng lắm là thay đổi tư thế, có lúc nhắm hờ mắt, có lúc lại thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Kết hợp với ‘Bác sĩ’ mà người tên Peter kia nhắc đến, cộng với việc người này ngồi ngẩn ngơ trên ban công chiều nay, Bạch Cao Hưng sâu sắc cảm thấy thời gian người này phát thẫn thờ hình như có hơi lâu.

Peter kia nói gì nhỉ…tự kỷ hay tự mình hại mình gì đó… Còn có thông tin cậu tra được trên mạng: “Ảnh đế Lê Phổ thường biến mất khỏi tầm mắt công chúng mỗi khi quay xong.” Giọng điệu mơ hồ, dường như có bí mật không thể cho ai biết.

Đúng, chắc chắn anh là một diễn viên bị stress quá mức!**

** bị áp lực, căng thẳng quá mức dẫn tới bệnh về tâm lý.

Bạch Cao Hưng đồng tình nhìn Lê Phổ.

Ký ức của cậu đại khái ngay từ đầu do quá hoảng sợ và bối rối, chân tướng chỉ có một, thực ra người bị tự kỷ không phải “mình”, mà là Lê Phổ!

Không biết qua bao lâu, Lê Phổ mới thoát khỏi suy nghĩ của mình, ngẩng đầu liền thấy bé vẹt lớn màu trắng không biết từ lúc nào đang chạy tới trên bàn cà phê, dùng đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm anh, khiến anh cảm thấy hơi kỳ lạ.

Ánh mắt như này là có ý gì vậy ?

Tác giả có lời muốn nói:

Đó là ánh nhìn thương hại đấy.

Bạch Cao Hưng: Tôi đã hiểu rồi!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play