Chương 03:
Editor và trans: Ngủ Mơ
Beta: Yuu Nguyễn
[ Thú cưng vừa về nhà mới không muốn ăn thì phải làm sao? ]
Sau mười phút bế tắc, mí mắt Bạch Cao Hưng giật giật nhìn Lê Phổ mở notebook ra gõ mấy dòng chữ này.
Câu trả lời phổ biến nhất là: Nó chưa thích nghi được với môi trường mới, đừng làm phiền nó, chờ nó đói bụng liền sẽ ăn.
Trên mạng có rất nhiều ý kiến khác nhau về việc nuôi thú cưng, Lê Phổ lướt nhanh qua mấy bài viết, anh có lẽ cũng thấy chúng có lý.
Thôi thì bỏ đói nó đi.
Bạch Cao Hưng đi tới lui phía sau Lê Phổ hai lần, thì đã sâu sắc cảm nhận một trong những khuyết điểm của loài chim. Trong ký ức của cậu, buổi sáng bé vẹt này chỉ mới ăn một bữa, bây giờ đã sắp đói đến ngất.
Loài chim, nếu bị bỏ đói quá lâu, nó sẽ chết trước mặt bạn.
Nhưng cậu lại không muốn ăn bát thức ăn cho chim này.
Bạch Cao Hưng đấu tranh tư tưởng một hồi, chợt nhớ ra trên bàn còn có đồ ăn đang bốc khói.
Cậu ngẩng đầu nhìn, một cơm một canh một mặn hiện ra trong tầm mắt, so với bát thức ăn cho chim bên cạnh thì có thể gọi chúng là sơn hào hải vị.
Bạch Cao Hưng liếc nhìn Lê Phổ, thấy anh vẫn đang đọc kỹ hướng dẫn nuôi thú cưng. Cậu liền lặng lẽ lùi lại, đầu tiên nhảy từ ghế sô pha phành phạch bay tới ghế ăn*, sau đó nhảy lên bàn ăn.
Ơ? Cơm đây còn gì?
Bạch Cao Hưng hai mắt tỏa sáng nhìn món sườn heo om, cải dầu xào và súp cà chua trứng trước mặt, nhanh chóng cắn một miếng sườn heo dày nhất.
“Đại Bạch!”
Sau lưng truyền đến tiếng quát lớn của anh chàng, Bạch Cao Hưng giật mình, nhưng cũng biết đây là một cơ hội hiếm có, lập tức trợn to hai mắt, hự hự gặm hai cái, đáng tiếc chưa kịp gặm tới miếng thứ ba đã bị đẩy sang một bên.
“Đại Bạch? Nhổ ra đi.” Lê Phổ khẽ cau mày.
Quác, quác, éc.
Bạch Cao Hưng giả vờ không hiểu, dùng lưỡi cẩn thận nếm thử rồi trực tiếp nuốt xuống, ôm cánh ra vẻ “coi anh có thể làm gì được tui nào”.
Cậu nghĩ kỹ rồi, nếu người này thực sự dám móc họng cậu, cậu sẽ…
Nhẹ nhàng mổ một cái ! ( •`∆´•)
Bạch Cao Hưng nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay thon dài sạch sẽ của Lê Phổ một lúc, cân nhắc tới sức tấn công hiện tại của mình, cảm thấy tốt nhất là cậu không nên dùng bạo lực một cách tùy tiện.
Nhưng không thể không nói, tay nghề người này thực sự rất tốt.
Bạch Cao Hưng lén nhìn đồ ăn trên bàn, nhưng cậu lại không biết động tác này bị Lê Phổ thấy, anh bất lực thở dài, cầm chiếc bát sứ có nền trắng với hoa xám đến.
“Đừng ăn bậy.”
Lại là bát thức ăn đựng đầy thức ăn cho chim này.
Bạch Cao Hưng chán nản nhìn đồ trong bát vài giây rồi trực tiếp quay đi.
Chăm sóc cho thú cưng bị bệnh khó thật.
Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong suy nghĩ của Lê Phổ.
Anh nhìn bé vẹt đang ủ rũ vùi đầu vào ngực của bản thân, mảng hói trên ngực nó dưới hành động này liền lộ ra rõ hơn.
Có chút đau đầu.
Lê Phổ ở bên cạnh quan sát phản ứng của bé vẹt, anh nhớ rất nhiều loài động vật không thể ăn thức ăn của con người, nếu không sẽ… ấy ấy, nói chung thì cũng không tốt cho chúng.
Sau một lúc im lặng, anh chợt nhớ ra thứ mà bạn tốt đã để lại cho mình.
Đúng rồi! sổ tay chăn nuôi !!
Bạch Cao Hưng cúi đầu quyết tâm không ăn thức ăn cho chim, kết quả nửa ngày cũng không nghe thấy gì, mãi một hồi mới nghe được âm thanh lục lọi tìm đồ vật.
“Vẹt Moluccan Cockatoo…”**
Lê Phổ cầm trong tay một cuốn sách dày bằng nửa ngón tay, vừa đi vừa lật xem.
Cuối cùng, anh tìm thấy một trang có nội dung: Vẹt Cockatoo chủ yếu ăn hạt hướng dương và ngũ cốc làm thức ăn chính; bổ sung trái cây và rau quả (xem những điều cấm kỵ); chúng cũng có thể ăn một lượng nhỏ thịt (như côn trùng và ốc sên) .
Một lượng nhỏ…
Lê Phổ đọc được câu này, cảm thấy hơi yên tâm một chút.
Đại Bạch mới vừa ăn hai miếng sườn heo, hẳn không có vấn đề gì lớn.
Khi ngẩng đầu lên, liền thấy bé vẹt lớn màu trắng trên bàn đang đi vòng quanh chiếc bát sứ, lại lén trộm một ít thức ăn. Có lẽ do biết mình làm sai nên cảm thấy lo lắng, cái mào trên đầu nó giống như một chiếc lá sung bị thổi tung lên, giờ đang xù lên như một cái quạt hương bồ.
“Đại Bạch.” Anh thấp giọng gọi.
Bạch Cao Hưng giật mình nhìn anh chàng cách đó không xa, đôi mắt đen láy sáng ngời mở to ra.
Làm gì dữ vậy a! (`^´o)
Không ăn thì không ăn! (¬▂¬)
Bạch Cao Hưng liếc nhìn đĩa thức ăn đang tỏa ra hơi nóng, lắc trái lắc phải rồi đi trở về.
“Cái này nhóc ăn được.” Lê Phổ lấy thức ăn khác cùng cuốn sổ tay chăn nuôi đến, ngoài mấy viên bổ sung dinh dưỡng và ngũ cốc còn có một túi lớn hạt hướng dương.
Những hạt hướng dương đen đen trắng trắng được đổ vào bát, phủ lên lớp thức ăn cho chim không có mùi vị rõ rệt.
Hạt hướng dương… cũng không tệ lắm.
*: chỗ này tui có thêm từ để hợp lý hơn 🤩