Editor & trans: Ngủ Mơ

Beta: Yuu Nguyễn

Tối hôm qua xem TV, Bạch Cao Hưng đã rút ra được mấy kết luận như sau:

Một: Cậu vô tội.

Hai: Mọi thứ cậu biết đều là TV dạy.

Ba: Nếu không có việc gì thì nên xem TV nhiều hơn, để Lê Phổ tin rằng cậu học theo TV nên mới mở khóa được khả năng nói chuyện.

TV bằng với các sản phẩm điện tử, bằng với việc cậu có thể mở robot hút bụi cũng rất bình thường.

Làm vẹt được ba ngày, Bạch Cao Hưng đã buông bỏ liêm sỉ của chính mình, hoàn toàn thấy mình gọi chủ nhân chẳng có gì đáng xấu hổ, ngược lại rất có ích.

Nếu cậu không nhìn lầm, sau khi gọi ra cậu gọi anh là chủ nhân thì Lê Phổ rất kinh ngạc, cùng lúc đó khóe miệng của anh cũng nhếch lên một chút, hiển nhiên là tâm tình ảnh đang rất tốt.

Được rồi, coi như cậu đang thực hiện nghĩa vụ của “thú cưng” đi, dù sao thì người này cũng khá đáng thương.

Bạch Cao Hưng u sầu nhìn Lê Phổ, liên tục thúc giục anh thêm đồ ăn..

Cậu nhìn anh chàng đi ngang qua mình, rồi nhìn vào lồng sắt, chợt vẻ mặt thờ ơ thường ngày chuyển sang ngạc nhiên.

Đúng, không sai, chén thức ăn lại trống rỗng. Bạch Cao Hưng ưỡn ngực, hoạt động nhiều như vậy thì chắc chắn sẽ cảm thấy đói nhanh, điều này không phải rất bình thường sao?

“Thật ham ăn.” Lê Phổ đưa tay gõ lên cái đầu lông xù, sau đó lại đổ đầy chén thức ăn cho cậu.

Bạch Cao Hưng ngựa quen đường cũ đi vào lồng, khóe mắt lại nhìn thấy Lê Phổ xách một cái túi đi vào bếp, động tác lập tức nhưng lại, cảm giác đồ ăn không còn thơm nữa.

“Thèm thức ăn của con người quá đi…”

Cậu ăn vài viên thuốc bổ nhạt như nước ốc, sau đó ra khỏi lồng chơi đùa một chút, lần này nhìn thấy bể cá mà cậu rơi vào ngày đầu tiên được đưa đến đây.

Thoạt nhìn bể cá giống như được đặt làm riêng, rộng lớn trong suốt và cao cấp, đặt vừa vặn với bức tường, một bệ rộng bằng lòng bàn tay nhô ra bên dưới. Một đàn cá đầy màu sắc đang bơi lội tự do bên trong, bóng dáng tươi đẹp trở nên sáng hơn trong nền tối.

Kể từ hôm đó, anh chàng đã đóng nắp lại, chắc vì sợ mình lại rơi vào chăng? Dù như thế nào, cậu đều tiếp nhận ý tốt này.

Bạch Cao Hưng nhàm chán nhìn đàn cá vui vẻ bơi lội, ngày càng tiến sát vào tấm kính, điều này khiến cả đàn cá tưởng đó là thức ăn, hung hăng bơi tới như lần cậu rơi xuống nước.

Khi Lê Phổ vừa ra khỏi bếp, thì thứ anh nhìn thấy là một con vẹt trắng lớn đang vô cùng hung dữ mà mổ vào bể cá, còn đàn cá anh nuôi đang bao vây nhóc kia xuyên qua lớp kính của bể cá.

“… Đại Bạch.”

Anh gọi một tiếng, liền thấy Đại Bạch nhanh chóng quay đầu lại, sau đó loạng choạng bay về phía anh.

Lê Phổ đặt đĩa trong tay lên bàn, tiếp được bé vẹt lớn vừa bổ nhào vào ngực mình đang dùng sức bò lên, nhịn không được cong cong khóe môi.

Bữa trưa hôm nay có xúc xích.

Bạch Cao Hưng cảm thấy mình từ khi đến thế giới này đã mâu thuẫn với thức ăn, nhưng nếu ngẫm lại cuộc sống chỉ có thể ăn thức ăn cho chim liền cảm thấy tuyệt vọng.

Cậu vờ lơ đễnh nhìn anh chàng bên cạnh một cái, thấy người ta hình như không chú ý lắm, liền nhảy lên, trườn theo vai anh ta xuống bàn ăn.

Không thể khuất phục dễ như vậy được, trước khi có thể thoải mái ăn uống, mọi cơ hội mọi nỗ lực nào thì đều đáng giá!

“Đại Bạch!”

Sau khi ăn được hai miếng xúc xích, Bạch Cao Hưng lại bị nhốt vào lồng, suýt rơi nước mắt vì hạnh phúc.

Trước đây, Bạch Cao Hưng dựa quan sát hàng ngày đã đưa ra kết luận: 

Lê Phổ biết nấu ăn.

Hơn nữa không chỉ là xào hay hầm với nước thông thường, trình độ nấu ăn của Lê Phổ khá chất lượng nên cậu mới kiên trì với việc không ngừng ăn vụng.

Khi nghĩ đến nghề của anh, thì việc anh biết nấu ăn là điều khiến nhiều người khó tin.

Trong tưởng tượng của Bạch Cao Hưng, thân là ảnh đế thì đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều người tới tận nhà phục vụ.

Cái loại phục vụ ấy là việc nhà bao gồm nấu nướng và dọn dẹp, còn sự nghiệp là trang điểm lẫn ăn mặc và quần áo, có chút giống bá đạo tổng tài. Nếu không phải khoa học kỹ thuật không cho phép, nói không chừng còn có thể giúp ổng đi vệ sinh nữa cơ!

Nhưng hiện tại, sự thật lại trái ngược hoàn toàn với trí tưởng tượng của cậu.

Xét về mặt cuộc sống, anh hoàn toàn là một người bình thường, thậm chí còn biết đi siêu thị mua đồ ăn nữa! Bộ ổng không sợ bị fan phát hiện sao??

Sau khi thoát khỏi lồng sắt một lần nữa, Bạch Cao Hưng liền lẻn vào bếp, cậu nhìn thấy chiếc túi Lê Phổ mang về sáng nay. Trong túi đó có một ít trái cây và rau quả tươi, còn Lê Phổ đang xử lý một con cá.

“Đại Bạch, nhóc mau xuống đi.” Lê Phổ cảm giác được, lập tức căng cứng cơ từ lưng đến bả vai, anh nhẹ giọng trách. Nhưng Bạch Cao Hưng lại làm như không nghe thấy, vẫn bám chặt lấy vai anh, vươn đầu nhìn xuống.

Hừm, anh chàng này đang cẩn thận cạo vảy cá, nào có rảnh tay để mà đuổi cậu ra ngoài được chứ.

Khoảng vài phút sau, Lê Phổ cho cá vào bồn, rửa sạch mùi tanh bám trên tay, rồi đi lấy cốc nước từ bình đựng nước trên kệ bếp.

“Hửm?” Sau khi cầm lên, anh sửng sốt một chút, rồi nheo mắt nhìn nước trong cốc.

Lập tức, Bạch Cao Hưng vừa được đặt xuống quầy bếp liền cảm thấy mình bị ánh mắt của đối phương nhìn chằm chằm.

Cậu nhìn chiếc cốc trong tay Lê Phổ, một lúc sau mới nhận ra, đây là cái cốc mà hồi nãy cậu đã uống một nửa khi đang khát.

Ngoài ra, cửa bếp cũng không đóng hoàn toàn …

Rõ ràng cậu đã bị phát hiện.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play