Editor & trans: Ngủ Mơ
Beta: Yuu Nguyễn
Bạch Cao Hưng nghiêng đầu quan sát một lúc, mới phát hiện âm thanh đầu tiên phát ra từ miệng một con Sáo mỏ vàng.
Thật trâu bò! Giờ cậu còn có thể nghe hiểu được tiếng chim nha!
Không ngờ sau khi biến thành vẹt lại nhận được kỹ năng như này, Bạch Cao Hưng vui vẻ tiếp nhận dù sao giờ cậu cũng là chim, chim khác cũng là chim, đều là đồng loại thì hiểu được ngôn ngữ của nhau cũng là hợp lý!
Bạch Cao Hưng vỗ cánh phành phạch chui qua rèm cửa, đi đến ban công, nhìn con Hỉ thước bên ngoài tấm kính cửa sổ đang đóng chặt.
“…Xin chào?” Cậu thử chủ động chào hỏi.
Con Hỉ thước to lớn, mập mạp khinh thường nhìn cậu: "Chậc chậc, lại một kẻ ăn xin trong tay con người.”
Bạch Cao Hưng bất động, ha hả cười: "Vậy còn mi thì sao, thứ trộm đồ ăn từ con người như mi thì là gì? Là kẻ cướp nhỉ?”
Con chim Hỉ thước to béo đấy lập tức xù lông lên, đang định lên giọng mắng lại vài câu, thì một tiếng quát lớn từ dưới lầu truyền đến: “Cút! Cút ngay! Đừng tới đây nữa!”
Bạch Cao Hưng nghe rõ ràng, lần này là ai đó hét lên. Có thể nói không hổ là chủ nào tớ nấy.
Mấy con chim Hỉ thước lần lượt bay đi.
Bạch Cao Hưng liếc nhìn xuống tầng dưới, nhà của Lê Phổ ở tầng giữa, khoảng tầng bảy tám, từ góc độ này nhìn không rõ bên dưới là ai đang mắng, chỉ có thể thấy một công viên nhỏ với những cây cỏ xinh đẹp và những tòa nhà cách đó không xa, trong quảng trường nhỏ có đài phun nước, mơ hồ còn có không ít bóng người đang tản bộ.
“…”
Cảnh vừa rồi đã gợi lên ý nghĩ muôn ra ngoài cho cậu.
Bị mắc kẹt trong ngôi nhà này, không thể tùy ý lên mạng nói chuyện, nhận được rất ít thông tin. Đến bây giờ cậu chỉ biết mình ở Giang Thành, ở trong nhà của một vị ảnh đế nổi tiếng nhất thế giới, ngoài ra còn lại đều không có ích gì nhiều.
Nếu được ra ngoài, nói không chừng có thể tìm ra phương pháp xuyên trở về.
Nhưng làm sao mới ra ngoài được… Bạch Cao Hưng từ ban công đi về phòng khách, bay lên bàn cà phê gặm một chút thức ăn cho chim.
Từ 7 giờ đến 8 giờ, Bạch Cao Hưng không nghe động tĩnh gì trong phòng ngủ, buồn bực nghĩ Lê Phổ ngủ sớm như vậy mà còn có thể ngủ nướng, cậu cười thầm trong lòng rồi quyết định đi khảo sát địa bàn mới.
Đây sẽ là nơi ở sau này của cậu, làm tròn liền đồng nghĩa với nhà cậu, đi thăm quan nhà mình chắc không quá phận đâu ha?
Bạch Cao Hưng vỗ cánh mấy cái liền tiếp đất, đi từng bước một dọc theo mặt đất khám phá từng góc.
Nhà Lê Phổ rất rộng, số lượng cửa ra vào cho thấy có ít nhất là bốn phòng ngủ. Ban công có cửa sổ lớn từ trần đến sàn, thậm chí có thể nhìn thấy bể bơi lấp lánh bên ngoài…
Cả nhà thông theo hướng Bắc - Nam, độ truyền sáng rất tốt, cho dù các cửa khác đóng lại cũng không ngăn được ánh sáng rọi vào.
Đúng vậy! Ngoại trừ phòng khách và phòng ăn, các cửa còn lại đều đóng hết. Không biết có phải Lê Phổ sợ cậu tùy tiện đi loạn, hay do bản thân anh cũng có thói quen này.
Bàn ăn hoàn toàn sạch sẽ, kế hoạch ăn vụng cơm thừa của cậu đều tan thành mây khói, xem ra Lê ảnh đế rất sạch sẽ. Bạch Cao Hưng từ xa liếc nhìn về phía bàn ăn, thất vọng đi đến tủ lạnh.
Hừm… Này cũng không được.
Tủ lạnh rất cao, còn không có điểm mượn lực, vừa thấy liền biết không phải thứ mà cậu hiện tại có thể mở ra được.
Bạch Cao Hưng nghĩ nghĩ, quyết định tập bay, dẫu sao bây giờ cậu cũng không có việc gì làm.
Đồ đạc bây giờ trong mắt cậu đã to hơn gấp mấy lần, đứng trên lưng ghế sô pha giống như đang đứng trên một tòa nhà cao tầng nhỏ.
Chỉ có thể cảm thán, rất may là cậu không sợ độ cao.
Bạch Cao Hưng nhìn chằm chằm sàn nhà trống trải, bắt đầu vỗ cánh.
Đôi cánh rộng và đẹp lại đầy đặn, di chuyển nhiều sẽ bị rụng lông, cậu rất mừng vì con vẹt này chỉ nhổ một ít lông ngực, còn cánh không bị ảnh hưởng gì.
Mặc dù kế thừa ký ức của vẹt nguyên bản, nhưng Bạch Cao Hưng vẫn cảm thấy thân thể không phải của mình, đôi cánh lớn luôn mất kiểm soát, móng vuốt sẽ vô thức vươn tới đồ vật.
Đặc biệt, cậu sợ mình không thể dừng lại và va vào tường, bay bảy tám lần liên tục mà luôn bị rơi giữa chừng, may mắn là không va vào tường, nhưng vẫn rất choáng váng.
Bạch Cao Hưng mệt gần chết.
Cậu dang rộng đôi cánh nằm liệt trên mặt đất, bộ ngực đầy lông phồng lên, nhưng vẫn không từ bỏ việc luyện tập kỹ năng này. Nếu, ý cậu nói là nếu, nếu thật sự ra ngoài gặp phải chó mèo hoang, nhất định phải có năng lực chạy trốn.
Lần này, cậu vứt bỏ hết thảy mấy suy nghĩ loạn xạ trong lòng, vỗ cánh nhanh hơn và kiên định nhìn về phía cánh cửa ở phía xa.
Từ đây đến cửa khoảng cách không ngắn, mục tiêu của cậu là thuận lợi bay qua bay lại.
Bạch Cao Hưng đột nhiên cất cánh, hung mãnh bay về phía cửa. Cậu cách cửa ngày càng gần, khi thấy mình sắp thành công, lại nghe “cạch” một tiếng, bên ngoài có người mở cửa.
Có người vào được?? Ai??!
Bạch Cao Hưng hoảng sợ, đôi cánh đập không tự chủ, tiết tấu rối loạn, lao đầu vào vòng tay người tới.
“…Quác.”
Trên người người tới mang một mùi hương thoang thoảng, không biết là mùi gì, nhưng rất làm say lòng người.
Bạch Cao Hưng say mê không tới hai giây, sau đó hắt hơi liên tiếp ba lần.
Hắt xì, nước hoa có độc.
“Đại Bạch?”
Lê Phổ không ngờ Đại Bạch sẽ nhào lên, trên mặt có một chút kinh ngạc. Chỉ mới một ngày, vậy mà Đại Bạch lại thân cận anh như vậy… Anh nhanh chóng giơ tay nâng bé vẹt lớn đang trượt xuống, trong lòng cảm thấy mềm mại.
Bạch Cao Hưng vẫn hắt hơi và lắc đầu.
Hai mắt rưng rưng nhìn Lê Phổ, trán và quần áo đẫm mồ hôi đều chứng tỏ anh đã xuống lầu tập thể dục, còn cậu thì lăn lộn cả buổi sáng, sợ sẽ gây ra tiếng động, kết quả là người ta căn bản không có ở nhà???
Siêu buồn bực.
Còn rất chán nản nữa.
Bạch Cao Hưng liếc nhìn đôi tay trống rỗng của Lê Phổ, càng thêm buồn bực.
Người này cũng không biết mua bữa sáng về nữa chứ.
“Hắt xì!”
Lê Phổ phát hiện bé vẹt lớn nhà mình liên tục hắt hơi, hẳn là có gì không bình thường, liền vội vàng đặt nó lên nóc lồng, cúi đầu xuống và không nhớ mình đã chạm vào thứ gì trong khi chạy bộ.
Nhưng cũng may Đại Bạch nhanh chóng dừng lại, dùng đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn anh.
Lê Phổ đổ đầy nửa bát thức ăn cho chim rồi vào phòng tắm, tắm.
Bạch Cao Hưng giơ móng gãi gãi cái mũi có chút ngứa, sau đó chạy đến bát sứ chọn mấy hạt hướng dương mà mình thích ăn nhất, đợi Lê Phổ đi ra.
Chẳng mấy chốc, cửa phòng tắm được mở ra.
Mùi dầu gội thoang thoảng bay đến, Lê Phổ vừa lau tóc vừa đi vào phòng khách, trên người mặc một chiếc áo choàng tắm mỏng manh, còn có dấu vết bị nước làm ướt, thắt lưng quanh eo không được buộc chặt, lộ ra cả ngực và eo.
Vóc dáng Lê Phổ cực xuất sắc, cơ bụng và những đường cơ đẹp mắt rất có mỹ cảm, không quá gầy cũng không quá cường tráng, có thể thấy chúng đã được duy trì nhờ tập luyện trong thời gian dài.
Nhìn rất hào hoa phong nhã, không ngờ anh lại là kiểu người có cởi đồ khoe body.
“ Huýt~” Bạch Cao Hưng nghiêng đầu phát ra tiếng huýt sáo lớn.
Lê Phổ dừng động tác lau tóc.
Anh chộp lấy chiếc khăn, chậm rãi quay lại, chỉ thấy bé vẹt lớn trắng tinh nhà mình đang nhìn anh với vẻ mặt ngây thơ, thành thật như một tác phẩm điêu khắc.