Đội trưởng Lưu nhanh chóng xuất hiện, dẫn theo ba người.

“Đội trưởng Lưu.” Trác Chí Cương nhìn thấy đội trưởng Lưu đi tới, đứng dậy đi về phía anh ta.

“Người đang ở bên trong à?” Đội trưởng Lưu hỏi.

“Đúng vậy, tôi dẫn mấy người đến đó.” Trác Chí Cương nói xong, lập tức dẫn đầu đám người đội trưởng Lưu về phía công ty.

Lưu Minh đang ở trong chốt bảo vệ nhìn thấy Trác Chí Cương quay lại, mang theo mấy tên cảnh sát thì không dám ngăn cản, nhanh chóng báo cho thư ký Lưu.

Sau khi thư ký Lưu nói cho Vu Nhược Hy biết chuyện này, sắc mặt Vu Nhược Hy lập tức tối sầm lại.

Một lúc sau, Trác Chí Cương đi tới và chỉ vào Lâm Phi Vũ đang ngồi trên ghế của mình.

“Chúng tôi là cảnh sát của khu vực này. Anh đây báo với chúng tôi rằng anh đã đánh anh ấy, mời anh đi theo tôi về đồn một chuyến để phục vụ cho việc điều tra.” Đội trưởng Lưu bước tới, nói với Lâm Phi Vũ với vẻ mặt lạnh lùng.

Lâm Phi Vũ ngẩng đầu lên và liếc nhìn đội trưởng Lưu, gật đầu đứng dậy.

“Đội trưởng Lưu, tôi cho rằng Lâm Phi Vũ không đánh ai cả, anh ấy chỉ đang thực hiện nhiệm vụ của mình. Có người đã xông vào công ty của tôi, ý đồ quấy rối tôi, anh ấy là bảo vệ của tôi, thay tôi tống anh ta ra ngoài cũng không có gì sai cả."

Vu Nhược Hy bước ra khỏi văn phòng và nhanh chóng bảo vệ Lâm Phi Vũ.

Vu Nhược Hy chỉ nói mấy câu đã thay đổi tính chất của vụ việc, còn biến Trác Chí Cương thành kẻ xông vào công ty quấy rối cô.

Nếu đúng như vậy, Lâm Phi Vũ với tư cách là nhân viên bảo vệ quả thực đang hoàn thành nhiệm vụ của mình, bảo vệ sự an toàn của bà chủ công ty, điều đó không có gì sai.

Đội trưởng Lưu quay đầu lại liếc nhìn Trác Chí Cương, tìm kiếm câu trả lời.

Mặc dù Lâm Phi Vũ có nghĩa vụ hợp tác điều tra nhưng anh ta không thể lấy lý do này để tạm giam được.

Tuy đội trưởng Lưu quen biết Trác Chí Cương nhưng không thể tùy ý hãm hại người khác, nếu Trác Chí Cương thật sự bị đánh mà không chống trả thì theo thủ tục thông thường sẽ bị giam giữ.

Bây giờ chỉ cần một câu nói của Vu Nhược Hy đã hoàn toàn thay đổi bản chất việc đánh người, hơn nữa điều kiện gia đình của Vu Nhược Hy rất tốt nên không phải nói muốn vu oan cho ai cũng được.

“Nhược Hy, em quyết tâm giúp người ngoài, để anh phải chịu ấm ức à?” Trác Chí Cương lạnh lùng nhìn Vu Nhược Hy hỏi.

“Tôi và anh không quen biết nhau, anh tự tiện xông vào văn phòng của tôi, tôi sẽ không truy cứu chuyện này. Anh đừng tưởng tôi không biết anh đã làm gì ở Hương Giang.” Vu Nhược Hy lạnh lùng nói.

Trác Chí Cương vừa nghe vậy, lập tức tái mặt. Vu Nhược Hy đã biết chuyện ở Hương Giang rồi ư?

Sau đó Vu Nhược Hy nhìn về phía đội trưởng Lưu, nói: “Đội trưởng Lưu, vì đảm bảo an toàn cho cá nhân tôi, trước tiên tôi đã khuyên nhủ anh Trác Chí Cương nhưng anh ta không nghe, tiếp tục quấy rối tôi nên mới bị Lâm Phi Vũ lôi ra khỏi công ty, đây là hành vi bình thường của một bảo vệ.”

Đội trưởng Lưu gật đầu, nhìn Trác Chí Cương nói: “Mấy người muốn giải quyết riêng hay là muốn đi đến đồn cảnh sát?”

Tuy đội trưởng Lưu quen Trác Chí Cương nhưng anh ta là người thi hành pháp luật, không thể vi phạm pháp luật, biết Trác Chí Cương đang lừa dối mình nhưng vẫn giúp đỡ Trác Chí Cương, điều này sẽ vi phạm nguyên tắc của chính anh ta.

Trác Chí Cương nghe đội trưởng Lưu nói vậy, sắc mặt lạnh lùng, thầm mắng đội trưởng Lưu là thứ không ra gì.

Chỉ có chuyện nhỏ như vậy mà cũng không muốn giúp.

“Thằng chó, mày chờ đó." Trác Chí Cương nói xong, xoay người bỏ đi.

Vốn tưởng Lâm Phi Vũ sẽ bị trừng phạt, nhưng Vu Nhược Hy đã lật ngược tình thế chỉ bằng vài câu nói.

Đội trưởng Lưu nhìn Trác Chí Cương bỏ đi, sau đó lại nhìn Vu Nhược Hy nói: “Sếp Vu, quấy rầy rồi.”

“Đội trưởng Lưu, đi thong thả.” Vu Nhược Hy khẽ gật đầu.

Lâm Phi Vũ không quan tâm, Trác Chí Cương muốn làm gì thì làm.

Trác Chí Cương tức giận rời khỏi công ty, quay lại xe và gọi cho một người khác.

Anh ta cảm thấy nếu không dạy cho Lâm Phi Vũ một bài học thì không thể để yên chuyện này được.

“Sếp Vương, giúp tôi tìm người đánh gãy chân một thằng chó, bao nhiêu tiền?”

Sếp Vương trong miệng Trác Chí Cương chính là ông chủ một quán bar, anh ta đã ngấm ngầm làm rất nhiều việc xấu.

Anh ta đã từng khoe khoang với Trác Chí Cương rằng không có gì mà anh ta không làm được.

“Anh Trác, ai đã chọc cho anh tức giận thế?” Sếp Vương cười hỏi.

“Nó chỉ là một con chó canh cửa mà thôi, sếp Vương nói xem, đánh gãy hai chân của nó thì mất bao nhiêu tiền?” Trác Chí Cương tiếp tục hỏi.

“Còn phải xem đối phương là ai mới có thể định giá.” Sếp Vương chậm rãi nói.

“Nhân viên bảo vệ của công ty Trúc Khê.” Trách Chí Cương nói.

“Năm trăm ngàn.” Sếp Vương báo giá. “Được.” Trác Chí Cương nghiến răng, nếu có thể đánh gãy chân Lâm Phi Vũ, bỏ ra một ít tiền cũng không tính là gì cả.

“Anh có hình ảnh hay thông tin gì về người này không?” Sếp Vương hỏi.

“Bây giờ tôi đang ở cổng công ty xây dựng Trúc Khê, anh gọi người đến đây, tôi sẽ chỉ cho.”

Trác Chí Cương không hề có lấy một tấm ảnh của Lâm Phi Vũ chứ đừng nói đến bất kỳ thông tin nào.

Sếp Vương trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tôi sẽ phái người qua đó ngay.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play