Thế giới to lớn, không có gì là không thể xảy ra.

Những gì bạn chưa từng thấy không có nghĩa là nó không tồn tại.

“Đệ tử Xiển Âm Tông thì nhất định phải chết.” Lâm Phi Vũ nói xong, bàn tay nhẹ nhàng chuyển động, người đàn ông trên không trung bị một sức mạnh vô hình trực tiếp vặn gấy cổ, sau đó rơi xuống đất.

Ngón tay Lâm Phi Vũ b ắn ra một ngọn lửa, ném lên người đàn ông kia, chốc lát sau anh ta đã hóa thành tro tàn.

Điều đáng sợ là ngọn lửa kia hình như có thể tự nhận chủ, ngoại trừ để lại một lớp tro trên mặt đất thì ngay cả thảm trong phòng cũng không cháy được.

Lưu Đông Lâm nuốt nước bọt sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Nếu không phải có một tầng tro tàn trên mặt đất thì ông ta đã hoài nghi vừa rồi là mình đang nằm mơ, hoàn toàn không có người thứ tư xuất hiện.

Người đẹp không màng chút hình tượng quỳ rạp trên mặt đất, phong cảnh dưới váy lộ ra ngoài cũng không biết.

Bởi vì người đó đã bị thiêu thành tro ngay trước mặt bà ta.

Bà ta không biết liệu tiếp theo sẽ phải đối mặt với chuyện gì, ánh mắt bà ta có chút trống rỗng, ngây ra như phông.

“Hai người không sao chứ?”

Lâm Phi Vũ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu có vẻ quan tâm.

Lưu Đông Lâm đột nhiên vui vẻ trong lòng, xem ra thanh niên này không có ý xấu, ông ta nhịn đau bò dậy, đi vê phía người đẹp, khom người nói với Lâm Phi Vũ: “Cảm ơn cao nhân đã ra tay cứu giúp, Lưu Đông Lâm tôi vô cùng cảm kích, sau này nếu có chuyện gì cần tôi giúp, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Lưu Đông Lâm vừa mới bị uy hiếp tính mạng, bây giờ toàn bộ tâm trạng đã hoàn toàn khác.

Lâm Phi Vũ đột nhiên xuất hiện cứu mạng ông ta nên ông ta vô cùng cảm kích.

“Tôi ở ngoài cửa nghe anh ta nói còn có một người sư đệ, chỉ sợ các người còn chưa hết nguy hiểm, tôi sẽ ở chỗ này chờ anh ta đến.” Lâm Phi Vũ bình tĩnh nói.

Bất kỳ đệ tử nào của Xiển Âm Tông đều không được tha, chỉ cần vừa phát hiện sẽ giế t chết hết.

Những người này tồn tại trên đời chỉ có thể nói là tai họa nhân gian.

Lâm Phi Vũ với tư cách là tông chủ tông môn chính đạo, anh có nghĩa vụ trừ hại cho dân, loại bỏ những tà đạo này và loại bỏ khối u ác tính trong giới tu luyện.

“Cảm ơn, cảm ơn.” Lưu Đông Lâm liên tục nói lời cảm ơn.

Ba người đợi trong phòng khoảng một tiếng thì cửa bị gõ ba cái.

Lưu Đông Lâm và vợ ông ta nghe xong trong lòng hoảng hốt, tuy rằng Lâm Phi Vũ ở chỗ này, nhưng bọn họ vừa phải chịu một cú sốc lớn như vậy, lúc này khó tránh khỏi có chút sợ hãi.

Lâm Phi Vũ dùng ý thức quét mắt nhìn ra ngoài cửa, chỉ có một người.

Lâm Phi Vũ có thể cảm nhận được từ cơ thể anh ta có khí tức giống người đàn ông trước, như vậy anh ta chắc chắn là người của Xiển Âm Tông.

Lâm Phi Vũ đi tới cửa phòng và mở cửa ra, dùng một tay bóp lấy cổ người đàn ông bên ngoài rồi kéo anh ta vào.

Trước khi người đàn ông kịp nói, Lâm Phi Vũ đã vặn gấy cổ anh ta.

Người đàn ông mỉm cười cho đến chết, anh ta vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sau đó Lâm Phi Vũ tiếp tục ném một ngọn lửa qua, trong chốc lát anh ta đã hóa thành tro tàn.

Tuy rằng trước đó hai vợ chồng Lưu Đông Lâm đã chứng kiến rồi, nhưng giờ phút này lại nhìn thấy một người cứ như vậy hóa thành tro tàn, trong lòng vẫn dâng lên một loại cảm giác sợ hãi không thể giải thích được.

Những thủ đoạn này chắc chắn là thủ pháp của thần tiên.

Trong lúc sợ hãi, ông ta cảm thấy vô cùng kính sợ Lâm Phi Vũ như kính sợ thần linh.

Người đàn ông này giống như thần tiên vậy. “Được rồi, hai người an toàn rồi.” Lâm Phi Vũ nói.

"Cảm ơn cao nhân, đây là danh thiếp của tôi, nếu có chuyện gì muốn căn dặn anh cứ tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi là Lưu Đông Lâm, ơn cứu mạng suốt đời khó quên."

Lưu Đông Lâm vội vàng lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp màu vàng lấp lánh đưa tới.

Lâm Phi Vũ do dự một chút, anh nhận lấy danh thiếp rồi xoay người rời đi.

“Ân nhân, chờ một chút.” Lưu Đông Lâm vội vàng kêu lên.

“Còn có chuyện gì nữa sao?” Lâm Phi Vũ xoay người hỏi.

“Xin cũng cho tôi biết tên của ân nhân, để lại phương thức liên lạc, cho tôi một cơ hội báo đáp.” Lưu Đông Lâm khẽ khom người, cực kỳ tôn kính hỏi.

“Phương thức liên lạc thì không cần, chuyện báo đáp càng không cần phải nói, nếu cần ông giúp thì tôi sẽ gọi điện thoại cho ông, tôi tên là Lâm Phi Vũ.”

Lâm Phi Vũ không có ý định để lại phương thức liên lạc, đối với anh mà nói, đây chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.

Hơn nữa còn giết hai đệ tử Xiển Âm Tông, có thể xem như tích đức.

Lâm Phi Vũ đi ra khỏi phòng, lần này Lưu Đông Lâm không dám gọi anh lại.

Có lẽ đây mới là cao nhân thực sự, không cầu báo đáp.

“Yên nhị, là tôi hại bà.” Lưu Đông Lâm đi tới bên cạnh người đẹp kia, cầm tay bà ta áy náy nói.

“Ông xã, tôi không trách ông.” Dương Yên lắc đầu.

Hai người ôm nhau và an ủi lẫn nhau, tìm được đường sống trong chỗ chết nên họ càng yêu mến nhau hơn.

Ngày hôm sau, Lâm Phi Vũ dậy sớm và đang luyện tập ở trong phòng thì chuông cửa vang lên.

Lâm Phi Vũ đoán không phải là Vu Nhược Hy, nếu là Vu Nhược Hy thì e là đã đập cửa rầm rầm rồi.

Lâm Phi Vũ mở cửa phòng, bên ngoài có một nhân viên phục vụ đẩy xe, thấy Lâm Phi Vũ đi ra, nhân viên phục vụ khách sáo nói: "Thưa anh, bữa sáng của anh, chúc anh dùng bữa vui vẻ."

“Sao lại đưa bữa sáng đến phòng?” Lâm Phi Vũ nhận lấy bữa sáng, tò mò hỏi. Ngôn Tình Cổ Đại

“Tôi không biết, cô Vu ở cùng anh yêu cầu như vậy.” Nhân viên phục vụ mỉm cười rồi đẩy xe thức ăn đi đến phòng Vu Nhược Hy.

Lâm Phi Vũ đứng ở cửa đợi một lúc, Vu Nhược Hy vươn bàn tay nhỏ bé cầm lấy bữa sáng, sau đó đóng sầm cửa lại.

Lâm Phi Vũ lắc đầu mỉm cười và đi vào phòng. Anh đoán chừng là cô lười dậy nên mới để cho nhân viên phục vụ đưa bữa sáng đến phòng, không ngờ Vu

Nhược Hy còn có một mặt lười biếng như vậy.

Điều này có phần không phù hợp với hình tượng tổng giám đốc của cô.

Khoảng 11h sáng, Vu Nhược Hy mới gõ cửa phòng Lâm Phi Vũ.

“Sếp Vu.” Lâm Phi Vũ mở cửa phòng nói.

“Xuống nhà hàng ăn trưa.” Vu Nhược Hy nói rồi giãm lên giày cao gót rời đi.

Lâm Phi Vũ gật đầu đi theo sau Vu Nhược Hy, nhìn người phụ nữ mảnh khảnh bước đi uốn éo trước mặt, trông cô thực sự rất xinh đẹp.

Sau đó Lâm Phi Vũ dời ánh mắt, đột nhiên bị suy nghĩ này của mình làm cho hoảng sợ.

Hai người bước vào thang máy, bâu không khí có chút yên tĩnh, Lâm Phi Vũ chủ động hỏi: "Sếp Vu, không phải tới đây bàn chuyện công việc sao?”

“Ừ, bọn họ thích uống trà chiều, buổi chiều qua đó bàn chuyện.” Vu Nhược Hy gật đầu giải thích.

Lâm Phi Vũ cái hiểu cái không ồ một tiếng.

Sau khi hai người dùng bữa xong ở nhà hàng, Lâm Phi Vũ cũng không nhìn thấy quản lý Vương và quản lý Phùng.

Trong lòng Lâm Phi Vũ đại khái suy đoán, chắc là đã bị Vu Nhược Hy sắp xếp đi làm chuyện khác rồi.

Anh cảm giác như mình làm thư ký đời sống cả ngày không có việc gì làm, suốt ngày chỉ đi theo Vu Nhược Hy ăn uống.

Lâm Phi Vũ cũng muốn đề nghị với Nhược Hy, điều anh về bộ phận bảo vệ, cả ngày tán gẫu với đám người Lưu Minh thì tự do thoải mái hơn.

"Anh có thể uống rượu được không?" Vu Nhược Hy dùng khăn lau miệng, sau khi đặt xuống mới hỏi.

“Có thể, ngàn chén không say.” Lâm Phi Vũ đáp.

Lời này là anh nói thật, đúng là ngàn chén không say, chỉ cần Lâm Phi Vũ không muốn uống say vậy thì không thể say được.

“Khoác lác.” Vu Nhược Hy nghe xong bĩu môi, trên mặt hiện lên vẻ không tin.

“Sếp Vu, cô quên thân phận của tôi rồi à? Tôi biết y thuật, đến lúc đó làm chút thủ đoạn là được.” Lâm Phi Vũ tự tin cười nói.

Vu Nhược Hy nghe xong, đôi mắt đẹp sáng ngời, thân thể kề sát bàn ăn, hai đồi núi đặt ở trên bàn ăn nhưng cô hồn nhiên không biết, tràn đây hứng thú hỏi: "Thật sao?"

“Đương nhiên là thật.” Lâm Phi Vũ gật đầu.

Vu Nhược Hy nghe xong rất có hứng thú, nếu như có thuốc thì có thể đem về cho cha, sau đó hai mắt cô tỏa sáng hỏi: “Vậy có thể cho tôi một ít được không? Anh có thuốc không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play