Lưng ngã xuống tấm chăn mềm mại, anh lại hôn cô. Ngón tay anh chạm vào đâu, cảm giác nóng ấm xuất hiện ở đó. Mãi đến khi tay anh lần mò vào vạt áo, Lương Úy không khỏi co người lại.
Dường như anh phát hiện ra, giảm bớt sức lực.
Trước mắt là đèn trần trắng tinh, tầm nhìn dần dần trở nên mờ mịt, ánh sáng dao động hóa thành gợn sóng. Bên hông là chiếc gối mềm mại, dời tầm mắt, lại thấy mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng của anh. Toàn bộ giác quan hội tụ cùng một nơi, cơ thể nhanh chóng nóng bừng lên, tựa như có gì đó chuẩn bị dâng trào.
Mãi đến thời khắc cuối cùng, cô ngẩng mặt lên, Trần Hạc Sâm giữ cằm cô, nặng nề hôn cô.
Trong phòng, ngoài tiếng gió điều hòa, còn có tiếng hơi thở.
Trần Hạc Sâm áp vào lưng cô, ôm cô từ phía sau, Lương Úy khẽ nhúc nhích, nói: “Hình như anh rất thích ôm từ phía sau.”
Giọng điệu của Trần Hạc Sâm hơi lười biếng: “Em không thích à?”
“Không phải.” Lương Úy trở mình, đối mặt với anh, “Bệnh viện của anh đưa bác sĩ sang nước ngoài, khi nào thì khởi hành?”
Trần Hạc Sâm cúi đầu, khóe môi chạm vào bờ vai trần của cô: “Tháng mười một năm nay.”
Lương Úy cảm thấy ngứa ngáy, rụt vai lại: “Chưa đến nửa năm nữa.”
Trần Hạc Sâm: “Thật sự muốn anh đi à?”
Lương Úy nhắm mắt, nhẹ giọng ừ một tiếng: “Cũng đâu phải em không thể gặp anh, ngày nghỉ anh có thể về nhà, mà công việc của em thì không cần phải đến văn phòng, cũng có thể đi gặp anh.”
Thứ bảy, đúng lúc Trần Hạc Sâm không có ca trực, anh lái xe đưa Lương Úy đi gặp vợ chồng Lê Ba.
Tuy ngày đó Lê Ba đã nhấn mạnh trong điện thoại là đừng mua quà, Lương Úy vẫn mua mấy bộ quần áo cho đứa bé. Trần Hạc Sâm đỗ xe, hai người họ xuống xe.
Thầy Lê sống trên tầng năm, họ vừa ra khỏi thang máy, điện thoại của Trần Hạc Sâm reo lên, là thầy Lê. Trần Hạc Sâm bấm nghe máy, áp điện thoại lên tai: “Đã đến cửa rồi ạ.”
Anh vừa nói xong, cánh cửa trước mặt cũng mở ra, Lê Ba đặt điện thoại xuống, ánh mắt của thầy dừng trên gương mặt của Lương Úy, thầy do dự: “Lương Úy?”
Lương Úy cười với Lê Ba: “Thầy Lê.”
Lê Ba nói: “Lâu rồi không gặp, mau vào nhà, mau vào nhà đi.”
Lương Úy bước vào, Lê Ba mở tủ giày, lấy ra hai đôi dép lê, đưa cho hai người họ: “Các em muốn uống gì?”
Lương Úy: “Nước là được rồi ạ.”
Lê Ba nhìn Trần Hạc Sâm: “Hạc Sâm, còn em?”
Trần Hạc Sâm cúi đầu mang dép, nhìn góc mặt của Lương Úy: “Dạ, cũng giống cô ấy.”
Lê Ba gật đầu, vào bếp rót hai ly nước. Trần Hạc Sâm đứng trong phòng khách, nói: “Sư mẫu đâu rồi ạ?”
Lê Ba: “Đứa nhỏ muốn ngủ, sư mẫu đang dỗ nó, không biết đã ngủ chưa, để thầy vào nhìn một chút.”
Trần Hạc Sâm mỉm cười nhàn nhạt: “Thôi, thầy đừng đánh thức cục cưng nhỏ.”
Lê Ba không gõ cửa nữa, lại hỏi Lương Úy: “Từ năm lớp mười hai em chuyển trường, thầy chưa từng gặp lại em, bây giờ em làm gì?”
Lương Úy cong môi: “Dạ, biên kịch.”
Lê Ba: “Nghề này tốt lắm, tính cách của em cũng hợp với nghề này. Trước đây em học giỏi tự nhiên như vậy, thầy còn tưởng em sẽ trở thành bác sĩ, giống như Hạc Sâm.”
Lương Úy cười: “Thật ra hồi cấp ba, em cũng không biết mình thích gì, mãi đến khi lên đại học, em mới biết mình thích gì.”
“Trước đây thầy dạy em năm lớp mười một, thấy thành tích môn tự nhiên và xã hội năm lớp mười của em cũng không quá chênh lệch.” Lê Ba nói, “Mấy năm qua thế nào, mẹ em khỏe không?”
Lương Úy vén tóc sau tai, cười nói: “Dạ khỏe.”
Trần Hạc Sâm lặng lẽ uống nước, Lê Ba trò chuyện mấy lời với Lương Úy, sau đó hỏi Trần Hạc Sâm: “Thằng nhóc này vẫn độc thân à, muốn thầy giới thiệu không?”
Trần Hạc Sâm đặt ly xuống: “Em có bạn gái rồi.”
Lê Ba hào hứng: “Có bạn gái rồi à, hôm nào đưa đến đây gặp thầy đi.”
Trần Hạc Sâm bình thản nói: “Không phải thầy đã gặp rồi sao?”
Lê Ba hoang mang: “Ý em là gì?”
Trần Hạc Sâm không đùa giỡn nữa: “Lương Úy và em đang ở bên nhau.”
Lê Ba lại nhìn Lương Úy, dừng lại hai giây, sau đó nói: “Thầy còn đang tự hỏi sao hôm nay hai đứa lại đến đây cùng nhau, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện này, chẳng trách sao trong điện thoại, thằng nhóc này còn nói sẽ đưa người đến gặp thầy.”
Trần Hạc Sâm cười.
Lê Ba hơi xúc động: “Tốt quá, tốt quá, Hạc Sâm, em phải đối xử tốt với Lương Úy đấy.”
Trần Hạc Sâm đùa giỡn: “Anh Ba, anh hơi thiên vị rồi đấy, sao không bảo cô ấy đối xử tốt với em?”
Nghe thấy lời này, Lương Úy nhìn Lê Ba bên cạnh. Trần Hạc Sâm dựa người trên ghế sofa đơn, phát hiện ánh nhìn của cô, anh cũng nhìn theo, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Lương Úy và Trần Hạc Sâm ở lại nhà Lê Ba không lâu, sau đó cũng rời đi. Tuy Lê Ba nói tới nói lui, bảo họ ở lại ăn trưa rồi về, nhưng họ vẫn không ở lại, dù sao trong nhà Lê Ba còn có sư mẫu và đứa bé mới sinh, họ cũng không muốn quấy rầy.
Lương Úy lên xe, quay đầu nhìn Trần Hạc Sâm: “Anh nộp đơn chưa?”
Trần Hạc Sâm mỉm cười nhìn cô: “Nộp rồi.”
Lương Úy thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Trần Hạc Sâm bật cười, đặt tay lên vô lăng: “Còn chờ lãnh đạo bệnh viện xét duyệt, có lẽ cũng không được đâu.”
Lương Úy lơ đãng: “Làm sao có người ưu tú hơn anh chứ?”
Trần Hạc Sâm vươn tay véo vành tai cô: “Em tự tin về anh vậy sao?”
Lương Úy cười, ghé vào lòng anh, hôn cằm anh: “Anh không biết sao?”
Trần Hạc Sâm rũ mắt, dịu dàng hỏi: “Cái gì?”
Lương Úy nhẹ giọng nói, rõ ràng từng từ: “Trong mắt em, Trần Hạc Sâm luôn ưu tú hơn tất cả mọi người.”
Trần Hạc Sâm chăm chú nhìn cô một lát, giọng điệu vui vẻ: “Hình như chúng ta có cùng suy nghĩ.”
Lương Úy giả vờ không hiểu: “Sao?”
Trần Hạc Sâm nhíu mày: “Không hiểu à?”
Lương Úy giả ngốc: “Không hiểu gì cả.”
Trần Hạc Sâm không vạch trần cô, phối hợp nói: “Bạn gái anh cũng rất tuyệt.”
Lương Úy hết sức vui vẻ, lại hôn má anh: “Cảm ơn anh.”
Trần Hạc Sâm nắm tay cô, đan ngón tay vào ngón tay cô, không khỏi siết chặt một chút: “Tự dưng anh lo, nếu anh đi du học, em sẽ bị người khác bắt cóc mất.”
“Sao lại thế?” Lương Úy nói.
Trần Hạc Sâm quay đầu nhìn cô, giọng điệu nghiêm túc: “Hay là chúng ta đính hôn trước?”
Lương Úy lắc đầu: “Không phải, em chỉ nghĩ chúng ta đi nhanh quá, đương nhiên em nói vậy, cũng không phải là không muốn đính hôn với anh. Hay là anh sợ anh sang nước ngoài, em không có cảm giác an toàn, sẽ chia tay với anh, vậy nên anh mới muốn đính hôn?”
Trần Hạc Sâm không hề phủ nhận: “Sao lại thông minh như vậy?”
Lương Úy nói: “Vậy anh đừng sợ, sau này anh sang nước ngoài mà thích người khác, em cũng không cho anh từ hôn đâu.”
Dáng vẻ của Trần Hạc Sâm vô cùng nghiêm túc, anh lắc đầu: “Không có chuyện đó đâu.”
Lương Úy: “Vậy nên em tin tưởng anh, chúng ta cứ thuận theo lẽ tự nhiên, nhé?”
Trần Hạc Sâm nhìn cô, không đành lòng: “Anh nên vui vì bạn gái anh tin tưởng anh như vậy, hay nên buồn vì bạn gái anh từ chối lời cầu hôn của anh?”
Mắt Lương Úy sáng rỡ: “Em nghĩ anh nên vui vì bạn gái anh tin tưởng anh như vậy.”
“Đúng vậy.” Giọng nói của anh tràn ngập ý cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT